Kế Thê

Chương 5: Phụ mẫu

Edit: Bộ Yến Tử

Nhạc thị tuy là mẹ đẻ của Thường Nhuận Chi, nhưng suy cho cùng xuất thân của nàng là nha hoàn, kiến thức nông cạn, trong lòng ngoại trừ quan tâm đến An Viễn hầu và An Viễn hầu phu nhân, vậy người còn lại nàng quan tâm đó chính là Thường Nhuận Chi rồi, những chuyện khác, nàng không quan tâm,

cũng không có hứng thú.

Trong trí nhớ của Thường Nhuận Chi về vị

Nhạc thị này, câu nói bà nói nhiều nhất là “Nghe thái thái”, có thể thấy được bà là người không có chủ kiến.

Thường Nhuận Chi ngẫm nghĩ

xong cảm thấy, việc hòa ly này còn chưa có xong, vậy thì đừng nói cho

Nhạc thị biết. Chờ cho việc hòa ly làm thỏa đáng, phụ thân, mẫu thân và

nàng cùng nói, Nhạc thị tự nhiên cũng chỉ có thể nghe theo.

Nhạc

thị nói chuyện với Thường Nhuận Chi hơn nữa ngày, có lẽ là vì Thường

Nhuận Chi vốn ít nói, Nhạc thị cũng không có phát hiện một chút khác

thường nào. Cùng Thường Nhuận Chi dùng xong bữa tối, đến giờ Dậu, Nhạc

thị liền cẩn thủ bổn phận, cáo từ trở về.

(Giờ Dậu là từ 17h - 19h)

Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra.

Người này tuy là mẹ ruột của nàng, nhưng chuyện để nói thật sự không nhiều lắm.

Nghỉ ngơi một đêm, Thường Nhuận Chi cảm thấy thần thanh khí sảng, sau khi

rửa mặt trang điểm thật tốt, Thường Nhuận Chi liền vội vàng đi thỉnh an

An Viễn hầu và tiểu Hàn thị.

Hầu phủ lão thái thái đã nhiều ngày

lên núi tụng kinh niệm Phật, cũng không ở trong phủ, ngược lại cũng miễn cho nàng kinh động đến lão nhân gia.

Khi nàng đến, Tiền thị và Nhạc thị đang hầu hạ phu thê An Viễn hầu dùng bữa sáng.

Nhìn thấy Thường Nhuận Chi, Nhạc thị vui mừng nở nụ cười.

An Viễn hầu xoa xoa miệng, làm cho người ta không biết ông đang suy nghĩ

cái gì, nhìn Thường Nhuận Chi một cái, vẻ mặt có chút ý vị thâm trường,

hiển nhiên hôm qua đã nghe tiểu Hàn thị nói chuyện của Thường Nhuận Chi.

Tiền thị không thể so với Nhạc thị chất phác thiếu ngôn, nhìn thấy Thường

Nhuận Chi liền cười nói: “Tam cô nãi nãi đã trở lại, gần đây thân thể có tốt không?”

”Tạ di nương quan tâm, hết thảy đều tốt lắm.”

”Chờ nói chuyện với Hầu gia và thái thái xong, tam cô nãi nãi cũng nên đi

nhìn tứ thiếu gia một chút đi, đã lâu rồi nó không có gặp được tam tỷ

tỷ.”

Tứ thiếu gia Hầu phủ do Tiền thị sinh ra, là ấu tử của An Viễn, năm nay mới mười tuổi.

Tiền thị cũng có một nữ nhi tên Thường Thấm Chi, so với Thường Nhuận Chi lớn hơn một tuổi, bây giờ đã đi theo phu quân đến Hàng Châu ở.

Thường Nhuận Chi cười gật đầu: “Di nương yên tâm, ta lập tức đi.”

Tiền thị cười càng tươi hơn, lôi kéo Nhạc thị để hai người mau hành lễ cùng An Viễn hầu rồi cáo lui.

Tiểu Hàn thị sai người đi đại sảnh khác hầu hạ, chỉ lưu lại bên người mình đại nha hoàn tên Ngọc Kỳ, Ngọc Cẩn.

An Viễn hầu uống một ngụm trà, trước đánh giá Thường Nhuận Chi một chút,

rồi mới nói chuyện: “Chuyện của con, mẫu thân con đã nói với ta.”

Đầu Thường Nhuận Chi càng cúi thấp xuống.

”Ngươi đứa nhỏ này, ở Phương gia bị ủy khuất, làm sao bây giờ mới chịu trở về nói hả?”

Oa nhi này là tự ti nói không nên lời, sợ bị răn dạy vô dụng a...

Trong lòng Thường Nhuận Chi thầm than một tiếng, An Viễn hầu cau mày hỏi

nàng: “Lão thái thái Phương gia kia lại ở trước mặt con bày ra uy phong

bà bà sao?”

Thường Nhuận Chi tinh tế suy nghĩ một chút, ngược lại cũng không cảm thấy Thẩm thị có bao nhiêu uy phong.

Nàng không lên tiếng, nhưng mà Ngụy Tử chính là nhịn không được, mở miệng

liến thoắng nói một tràn: “Còn không phải sao, khi cô nương vừa vào cửa, lão thái thái kia nhìn mặt mũi còn có chút hiền lành, không ngờ hai

tháng sau lập tức thay đổi sắc mặt. Chờ khi Mi di nương kia vào kinh,

liền để cho cô gia nạp nàng ta làm thϊếp, càng ngày càng không có xem cô nương là con dâu, không chịu đem quyền chưởng sự giao lại cho cô nương, mà lại thương lượng với Mi di nương, chính là không để cô nương vào

mắt. Bây giờ Mi di nương có thai, nhìn như là sợ cô nương ám hại Mi di

nương, đem cô nương ném một bên không quản tới, cũng có thể là, lão thái thái nói chờ Mi di nương sinh hài tử, mặc kệ nam nữ đều ghi tạc danh

nghĩa cho cô nương, vậy mà cô gia không dám nói hai lời...”

Ngụy Tử nói đến nơi này, tiểu Hàn thị nhất thời tức giận vỗ lên bàn.

”Cái gì?!”

Tiểu Hàn thị khϊếp sợ nhìn Thường Nhuận Chi.

Hôm qua Thường Nhuận Chi có nói với bà chuyện Mi di nương có thai, lão thái thái lại không cho nàng quản chuyện trong Phương gia, lại không có nói

với bà chuyện ghi tạc danh nghĩa thứ nữ này á.

Chính thê trừ phi là không sinh được hài tử, bằng không tại sao có thể đưa một thứ xuất ghi tạc danh nghĩa chứ?

Phương gia lại dám đánh chủ ý này, chẳng phải là chắc chắn Nhuận Chi không thể sinh một nhi nửa nữ sao?

”Buồn cười!”

Tiểu Hàn thị tức giận đến phát run: “Nữ nhi Thường gia ta, sao có thể tùy

tiện để cho bọn họ đạp hư như vậy! Hòa ly! Nhất định phải hòa ly!”

An Viễn hầu nghe xong liền cau mày, nghe lời nói của tiểu Hàn thị như chém đinh chặt sắt, sau đó trầm mặc nửa ngày, mới thở dài lắc đầu nói:“Phương Sóc Chương kia thật đúng là...”

”Lúc trước ta đã cùng ông nói qua, lo lắng chính là việc Phương Sóc Chương do quả phụ nuôi lớn,

tất cả mọi chuyện hắn sẽ nghe theo an bài của mẫu thân hắn, sợ rằng sau

này Nhuận Chi đi Phương gia sẽ chịu lạnh nhạt của bà ta, không được duy

trì hôn phu này, ông còn không chịu tin tưởng...”

Tiểu Hàn thị

nhịn không được oán giận hai câu, thấy sắc mặt Thường Cảnh Sơn không tốt lắm, lúc này mới mệt mỏi ngậm miệng, nhìn về phía Thường Nhuận Chi hỏi: “Chuyện hòa ly, phụ thân mẫu thân sẽ làm chủ cho con. Bất quá con đã gả đến Phương gia hai năm, đồ cưới vẫn còn chỉnh tề chứ?”

Thường

Nhuận Chi suy nghĩ một chút, ngược lại còn chưa nghĩ ra cái gì, trong

đầu những chuyện đó hình như không nhớ rõ, hình như Thẩm thị có đến chỗ

nàng lấy đi vài thứ.

Nguyên chủ vốn là người tính tình mềm yếu, mẹ chồng muốn vật gì, nàng còn có thể không chấp nhận sao?

Hiện tại nghe tiểu Hàn thị hỏi, Thường Nhuận Chi thật đúng là không hiểu ra sao.

Ở một bên, Ngụy Tử sớm đã nhịn không được, mở miệng nói: “Phương lão thái thái khi cô nương vừa vào cửa, liền...”

Nói còn chưa nói xong, nha hoàn ngoài cửa liền nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa“Chi nha” một tiếng, Ngụy Tử nhất thời dừng lại câu chuyện.

Ngọc

Kỳ không vui tiến lên, nhẹ nhàng trách mắng: “Chuyện làm xong rồi sao?

Không nhìn thấy Hầu gia và thái thái đang nói chuyện với tam cô nãi nãi

hả?”

Tiểu nha hoàn lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngọc Kỳ tỷ

tỷ, người gác cổng bên kia nói, Phương lão thái thái đến đây, cũng không đợi người ta thông truyền, liền xông thẳng vào trong phủ, nhìn sắc mặt

chắc là không có chuyện gì tốt...”

Ngọc Kỳ nhất thời hiểu ý, vung tay nhường đường cho nàng đi ra, mới quay lại bên cạnh phu thê An Viễn hầu thấp giọng bẩm báo.

Tiểu Hàn thị nghe xong giận dữ mà cười: “Quả nhiên là **** xuất thân tiểu

hộ, một chút thể diện cùng thân phận đều không chú ý. Lão gia, thân gia

như vậy, ngài còn muốn sao?”

An Viễn hầu mạnh mẽ đứng lên, giật giật khóe miệng, nói: “Đến là nữ quyến, chính là bà đi tiếp đón đi.”

Ông đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, nói: “Chuyện hòa ly của Nhuận Chi, bà mau chóng làm.”

An Viễn hầu phất tay áo, bước đi.

Thường Nhuận Chi lo lắng nói: “Mẫu thân, phụ thân như vậy, chắc là giận ta? Nhưng đừng làm phiền hà mẫu thân...”

”Không có việc gì.” Tiểu Hàn thị xua tay, nói: “Ông ta chính là thẹn quá thành giận, giận chính mình. Chuyện hôn sự này lúc trước ta không đồng ý, là

do ông ta tự mình định ra. Hiện tại, thấy con ở nhà chồng không được

suông sẻ, người mẹ chồng kia một chút thể diện cũng không cho con, cứ

như vậy tự chạy đến tận cửa, cũng không phải là đánh vào mặt ông ta hay

sao? Ông ta đây là cảm thấy hổ thẹn với con, không có mặt mũi đợi ở đây

thôi.”

Tiểu Hàn thị lập tức an ủi Thường Nhuận Chi vài câu, vỗ vỗ sau lưng nói: “Ta ngược lại muốn nhìn đến Thẩm thị này. Ngọc Kỳ, Ngọc

Cẩn, gọi bọn nha đầu đều chuẩn bị tinh thần tiến lên, đừng làm mất thanh danh phủ An Viễn hầu chúng ta!”

”Vâng, thái thái!”

Ngọc Kỳ và Ngọc Cẩn đồng thanh đáp, mời Thường Nhuận Chi ngồi xuống ở phía sau tiểu Hàn thị, chờ Thẩm thị “Đại giá quang lâm”.

Thẩm thị lần này đến.

Hôm qua, khi Hà mụ mụ trở về nói cho bà biết chuyện Thường Nhuận Chi muốn hòa cách, Thẩm thị nhất thời vừa sợ vừa giận.

Ở trong lòng Thẩm thị, chỉ có nhi tử bà mới có tư cách ghét bỏ Thường

Nhuận Chi, mặc dù hai người muốn tách ra, vậy cũng chỉ có thể là Phương

Sóc Chương hưu thê, mà không tới phiên Thường Nhuận Chi muốn hòa cách.

Thường Nhuận Chi vô thanh vô tức muốn hòa cách, Thẩm thị chắc chắn, nàng là vì biết chuyện Tô Nguyên Mi có thai nên lấy chuyện này ra uy hϊếp Phương

gia.

Sau khi Thẩm thị suy xét qua, cảm thấy hiện tại không thích

hợp nảy sinh hiềm khích với phủ An Viễn hầu, không thể không đến dụ dỗ

Thường thị trở về.

Thẩm thị quyết định, ngày thứ hai tự mình đến

phủ An Viễn hầu, thứ nhất nhìn thử Thường Nhuận Chi đánh cái chủ ý gì,

có cái yêu cầu gì, chỉ cần một hai câu đáp ứng nàng là được; thứ hai, là muốn quát lớn nàng một phen. Nữ tử xuất giá tòng phu, nàng như vậy

giống cái gì?

Chủ ý đánh một gậy lại cho một quả táo như vậy, còn đắn đo Thường thị không chịu hay sao?

Dựa vào tính toán đó, ngày hôm sau Thẩm thị liền “Nổi giận đùng đùng” chạy đến tận cửa.

(BYT: Chưa biết Tiểu Hàn thị có thật lòng với Thường tỷ hay chưa. Nhưng mà ta bắt đầu thích Tiểu Hàn thị rồi nha, biết bênh vực người nhà ngược ngoại nhân. Cái mụ Thảm thị này tính cũng quá hay đi, mơ hảo thật. Thường tỷ

không dễ bắt nạt như trước nhé, sắp có cái hay để xem rồi. Các nàng chờ

xem nhá. Bye.)