Kế Thê

Chương 4: Hòa ly

Edit: Bộ Yến Tử

Thường Nhuận Chi vừa thốt ra câu đó, mặt Hàn thị liền trắng bệch.

Hà mụ mụ đứng một bên, sắc mặt càng kém hơn không biết bao nhiêu lần.

Thái thái muốn hòa cách hả?

Làm sao có thể!

Phản xạ đầu tiên của Hà mụ mụ là nghĩ muốn đi đến kéo Thường Nhuận Chi đứng

lên, muốn cùng Hầu phu nhân cười làm lành, sao đó nói thái thái đây chỉ

là cử chỉ điên rồ, nhưng bà chỉ có thể đứng thẳng bất động ở một bên,

toàn bộ thân thể căn bản không nghe đầu óc sai sử.

Đại nha hoàn

bên người Hàn thị nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy bà, thấp giọng gọi thái

thái, sau một lúc tinh thần Hàn thị mới hồi phục lại, thở hắt ra nói:“Nhuận Chi, con thật đúng là...”

Hàn thị lắc đầu, ngồi thẳng thân thể, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc đứng lên.

”Ta nhớ được con đối với người phu quân này vốn là thập phần vừa lòng, cho

tới bây giờ còn không có nghe con nói nửa câu không tốt về hắn. Tại sao

hôm nay con trở về, liền muốn nghĩ đến việc hòa cách? Ở Phương gia phát

sinh chuyện gì?”

Thường Nhuận Chi như cũ quỳ, nghe vậy trả lời:“Phương gia ngược lại cũng không có khắt khe với nữ nhi, chỉ là lạnh

lùng không nhìn tới, lại càng làm cho nữ nhi thấy khó chịu. Nữ nhi không tài không sắc, không được Phương Sóc Chương yêu thích; thành thân hai

năm không có con, cũng chẳng trách người khác. Mẫu thân cùng phụ thân ân ái tốt đẹp, làm sao biết, hai chữ phu thê này, sự trân quý trong đó là

sự tín nhiệm của nhau. Phương Sóc Chương sống chung với nữ nhi rất vô

tình, nữ nhi

cũng từ đầu tới cuối không thể nào tín nhiệm hắn. Cuộc nhân duyên này, nên dừng lại ở đây thôi, mong rằng mẫu thân thành toàn.”

Lời này Thường Nhuận Chi nói rát rõ ràng, căn cứ đầy đủ, Hàn thị nhìn nàng chỉ cảm thấy khổ sở.

Lúc trước Hầu gia tướng nhìn trúng Phương Sóc Chương, nói người này “Đại có tiền đồ”, kỳ thực bà cũng không có quá xem trọng Phương Sóc Chương.

Ngược lại cũng không phải là bà xem thường hàn môn sĩ tử, chỉ là bà cảm thấy, Phương Sóc Chương này xuất thân là đệ tử hàn tộc, tuy có tài học, lại

không khỏi có chút cậy tài khinh người. Thêm chuyện hắn được quả phụ

nuôi lớn, chỉ sợ hắn trong nhà đã có thói quen hết thảy đều nghe theo

mẫu thân an bài.

Nhuận Chi từ nhỏ đã nhu thuận, tính tình yếu

đuối, tìm một phu quân có chút cường thế cho nàng ngược lại hai người có thể bổ sung cho nhau, ở chung rất tốt.

Có thể thấy Phương Sóc Chương, là người nhìn nho nhã lễ độ, đã có chút tự cho mình rất cao.

Bà mặc dù không phải là mẹ đẻ Nhuận Chi, nhưng cũng nhìn Nhuận Chi lớn lên từ nhỏ, không đành lòng nhìn nàng gả đi không như ý. Những lời này, bà

cũng từng nói qua với Hầu gia.

Hầu gia đến cùng cũng không phải nữ tử, nhìn không tới tiểu tế như vậy.

Lúc đó Hầu gia trả lời bà làm sao nhỉ?

Hầu gia khi đó nói: “Sĩ tử tuổi trẻ, sao có thể yêu cầu hắn lão khí hoành

thu theo quy củ? Ta thấy người như Phương Sóc Chương cũng rất tốt mà,

ngọc thụ lâm phong, kiến thức lại hơn người, Nhuận Chi gả cho phu quân

như thế, số phận tương lai mới tốt.”

Hầu gia đối với Phương Sóc

Chương rất vừa lòng, bà không có biện pháp, chỉ có thể tỉ mỉ chọn lựa

nha hoàn của hồi môn, lại tặng nhiều thêm hai nâng đồ cưới, hy vọng

Phương Sóc Chương không là người như suy nghĩ của bà, mong ước Phương

gia đối đãi thật tốt với Nhuận Chi.

Không có nghĩ tới, bất quá mới hai năm...

Hàn thị thu hồi suy nghĩ.

Có thể thấy người luôn luôn nhu nhược, gặp chuyện chỉ có thể nhịn tắc nhẫn như Nhuận Chi cũng đã quỳ xuống trước mặt bà, khẩn cầu hòa ly, có thể

thấy được Phương Sóc Chương kia là người như trong suy nghĩ của bà.

Hàn thị cũng là nữ nhi thế gia, trong đó nữ nhi thế gia thanh cao ngạo khí có không ít.

Nhuận Chi là nữ nhi Thường gia, An Viễn hầu? Nữ nhi, há có thể để cho một hàn môn đệ tử lấn nhục?!

”Đứng lên đi.”

Hàn thị xoa xoa lông mày, nhìn Thường Nhuận Chi, nói: “Việc này, chờ phụ thân con trở về, ta cùng với Hầu gia nói.”

”Đa tạ mẫu thân.”

Thường Nhuận Chi lại cung kính đυ.ng đầu, mới vừa lòng để cho Diêu Hoàng đỡ đứng lên.

Nàng đứng dậy quay ra sau nhìn một chút, thấy Hà mụ mụ đứng ngây ra như

phỗng, hơi hơi cong khóe môi nói: “Hôm nay nhưng là làm phiền Hà mụ mụ

theo ta đến. Mi di nương có thai, lão thái thái bận tâm nàng, chỉ sợ bên người không người tri kỷ hầu hạ. Ta sẽ cho người đưa Hà mụ mụ hồi

Phương gia.”

Thường Nhuận Chi phân phó hai tiếng với Ngụy Tử, Ngụy Tử vui vẻ ra mặt “Mời” Hà mụ mụ xuất môn.

Hàn thị nhìn từ đầu đến đuôi, đám người này đi rồi, mới nghiêm túc hỏi: “Thϊếp thất Phương Sóc Chương có thai?”

Thường Nhuận Chi không nghĩ muốn gạt bà việc này, tất nhiên là gật gật đầu, nói: “Hôm qua đại phu mới chẩn ra.”

Dừng một chút, nàng nói: “Ý tứ lão thái thái Phương gia là, lúc Mi di nương

có thai, hết thảy mọi chuyện trong phủ, con đều không được quản. Lão gia cũng đã đồng ý.”

”Bà ta là đề phòng con tính kế thϊếp thất kia?”

Hàn thị bất khả tư nghị nói.

Thường Nhuận Chi từ chối cho ý kiến.

Tô Nguyên Mi và Phương Sóc Chương có bao nhiêu cảm tình, nàng ngược lại

cũng không cảm thấy gì. Thật sự là không phải khanh không cưới, không

phải quân không gả, chuyện kia còn có thể có cho nàng cái gì?

Bất quá chính là quyền thế và cảm tình vô pháp nhận được thôi.

Phương lão thái thái Thẩm thị cũng không phải kẻ dễ bắt nạt gì. Lúc trước đáp

ứng hôn sự nhưng là vô cùng cao hứng, đảo mắt liền thay đổi.

”Hàn môn đệ tử, quả nhiên không có quy củ!”

Hàn thị không khỏi mắng nhỏ một câu, lại hỏi Thường Nhuận Chi: “Con là vì chuyện này, cho nên mới muốn hòa cách?”

”Ngược lại cũng không phải là như vậy.” Thường Nhuận Chi thấp mặt hạ mày: “Chỉ cảm thấy, đợi ở Phương gia, cũng không hi vọng gì mới, tội gì con phải

hao phí ánh sáng tuổi xuân.”

Lời này nói ra, Hàn thị nhưng là cao hứng liếc nhìn nàng một cái.

”Phương Sóc Chương đến cùng cũng là mệnh quan triều đình, chuyện này, chờ ta

trước cùng phụ thân con nói, xem Hầu gia có thái độ ra sao.” Hàn thị nói tiếp: “Con cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ sợ cuối cùng hòa ly không xong,

qua chuyện này, con cường ngạnh đứng lên, Phương gia bên kia cũng không

làm gì được con.”

Thường Nhuận Chi thấp giọng xác nhận, Hàn thị

thở dài, nói: “Như thế này đi khi Di nương con đến, con đừng cùng nàng

nói chuyện này. Nàng nhát gan, đừng dọa nàng.”

Thường Nhuận Chi gật đầu.

Không ngoài dự đoán, Nhạc thị liền vui mừng đi vào phòng, trước hành lễ với

Hàn thị, rồi mới nhìn về phía Thường Nhuận Chi, trong ánh mắt tràn đầy

kích động.

”Nhuận Chi, con cứ cùng Di nương con nói chuyện, ta đi về trước. Hôm nay liền lưu lại nhà, chuyện kia, ngày mai lại tính toán.”

Hàn thị gật đầu với Nhạc thị, mang theo nha hoàn đi rồi. Trong phủ còn có chút chuyện chờ nàng xử lý.

Thường Nhuận Chi nhìn theo Hàn thị rời khỏi, mới nắm tay Nhạc thị, cùng bà trở về khuê phòng trước khi xuất giá của mình.

”Tam cô nương thân thể có tốt lên không?” Ở trên đường, Nhạc thị liền nhịn không được đặt câu hỏi.

Thường Cảnh Sơn chỉ có hai thϊếp thất, Tiền thị là nữ nhi tiểu quan gia, là

lương thϊếp; Nhạc thị thì là nha hoàn từ nhỏ hầu hạ bên người Hàn thị,

sau khi Hàn thị sinh hạ đích trưởng tử, làm chủ cho nàng nâng thϊếp.

Nhạc thị làm người bổn phận thủ mình, bởi vì có chút chất phác, ngược lại cũng không làm sao thảo niềm vui cho Thường Cảnh Sơn.

Có thể nàng đối nữ nhi Thường Nhuận Chi cũng là thập phần tốt, các mặt đều thay nàng lo lắng thỏa đáng, sợ nàng chịu ủy khuất.

Đón nhận ánh mắt Nhạc thị đầy thân thiết, Thường Nhuận Chi nhẹ giọng lên

tiếng, nhưng trong lòng lại không biết thỏa dài bao nhiêu lần.

Nguyên chủ a, một bộ bài tốt như thế, đánh thành mặt bài phó như thế, ngươi không mệt không đuối lý sao?

Trở lại khuê phòng, Nhạc thị cầm tay Thường Nhuận Chi nói: “Di nương nhìn

thấy con có tâm sự, nhưng là cái chuyện gì? Tự con gả đi ra cửa, tựu ít

đi có trở về... Có phải hay không cùng cô gia cãi nhau?”

Thường

Nhuận Chi ấp úng đáp một câu, Nhạc thị liền cười nàng: “Giữa vợ chồng,

đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, con lúc này đến, chẳng lẽ là làm bộ làm tịch, chờ cô gia tới đón con đâu?”

Thường Nhuận Chi chỉ cúi

đầu, Nhạc thị lợi dụng vì nàng e lệ: “Phu thê tuổi trẻ là như vậy, có

thể chờ cô gia tới đón con, đừng nhăn mặt, nam nhân đều thích mặt mũi,

biết không.”

”À.”

”Các con hiện tại tuổi trẻ, còn có thể sử phát cáu. Chờ con sau này sinh hài tử, liền hiểu chuyện.”

Nhạc thị yêu thương nhìn nàng, Thường Nhuận Chi trong lòng có chút hốt hoảng.

Chờ Nhạc thị biết nàng muốn hòa cách, có phải hay không thất vọng thương tâm?

Nàng không muốn nhìn thấy phụ nhân này thương tâm khổ sở.