Nói xong câu đó, Vân Hàng lẳng lặng quan sát phản ứng của Thương Nguyệt.
Cuối cùng thì boss trong tương lai đang ở ngay trước mặt mình, không sợ hãi là giả.
Tuy rằng hiện tại đối phương không còn sức trói gà, nhưng khi thiên phú của hắn khôi phục, chỉ cần hắn muốn, thì cho dù là nửa cái tát của hắn mình cũng sẽ không chịu nổi.
Nghĩ tới đây, giọng điệu của Vân Hàng càng thêm khách sáo: "Anh có cần suy nghĩ một chút không?"
Giao nhân hình như không ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trên mặt không có cảm xúc nào.
Lòng bàn tay của Vân Hàng ẩm ướt, có chút khẩn trương.
Do dự một chút, mới đưa tay muốn kéo hắn, nhưng kết quả giao nhân lại bị cậu dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, biểu hiện giật mình sợ hãi.
Hắn đang sợ hãi.
Kể từ khi sinh ra, bất kỳ ai chạm vào hắn đều mang ác ý trêu đùa hắn, nên việc tránh người khác chạm vào đã trở thành phản xạ có điều kiện.
Nhận thấy được hành động của mình, Thương Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cúi đầu thấp thỏm giải thích: "Thật xin lỗi, tôi, tôi chỉ là..."
Thương Nguyệt sợ hãi, Vân Hàng so với hắn còn sợ hãi hơn.
Cậu vội vàng chắp tay ra sau lưng: "Tôi sẽ không hại anh, anh, anh đừng sợ."
Sau khi xoa dịu cảm xúc của đối phương, cậu thử tiến lên một bước, rút
ngắn khoảng cách giữa hai người: “Anh có muốn cùng tôi về nhà không?”
Ánh mắt cậu trông mong nhìn giao nhân trước mặt, biểu hiện chờ mong.
Điều này khác với tất cả những người mà Thương Nguyệt đã gặp trước đây.
Không có tiếng cười cợt chửi rủa, không có lời mỉa mai, càng không có nắm đấm và roi dài.
Toàn thân cậu toát ra khí chất dịu dàng, giống như sợ sẽ làm mình sợ hãi.
Đầu ngón tay Thương Nguyệt run lên, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Vân Hàng cũng không vội vàng, cố gắng hết sức bày tỏ thiện ý của mình.
Cậu có thể hiểu được nỗi băn khoăn của Thương Nguyệt, bởi vì trong quá khứ của Thương Nguyệt chưa từng được ai đối xử tử tế, hắn vô dụng xấu xí, làm sao có người nguyện ý thu giữ hắn? Nếu có thì cũng sẽ có mục đích nào đó?
Chú Trương đuổi theo đi xuống, nghe thấy Vân Hàng nói thì vô cùng không đồng ý, nhắc nhở nói: "Tiểu thiếu gia à, đây là một kẻ lang thang từ thành trì bỏ hoang đi ra."
“Vậy thì sao?” Vân Hàng rất kiên trì, quay đầu lại phản bác: “Tôi thích anh ta, tôi muốn mang anh ta về nhà.”
Cậu giằng co với chú Trương, không để ý đến giao nhân đang dần mở to con ngươi.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Đội trưởng hộ vệ dẫn cấp dưới đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Vân tiểu thiếu gia, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của cậu, nhưng lại bị cưỡng ép cắt ngang, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi……"
“Không có việc gì.” Vân Hàng cắt lời chú Trương, lịch sự cười với đội trưởng đội hộ vệ: “Chỉ là hiểu lầm thôi, làm phiền các vị đi không một chuyến, đã vất vả rồi.”
“Trách nhiệm mà thôi.” Đội trưởng hộ vệ khách sáo nói xong mới phát hiện giao nhân bên cạnh, ông ta híp mắt, sau khi xuyên qua ánh sáng nhìn rõ ràng khuôn mặt của đối phương, giọng điệu đột nhiên trở nên hung dữ: “Là mày, tại sao mày lại chạy đến đây?!"
Ông ta rút roi điện từ thắt lưng ra, "xèo" một tiếng, dòng điện lập tức phóng ra, lôi xà* "xèo xèo" một tiếng.
(lôi xà: tia sét hình con rắn)
"Đuổi nó đi ra ngoài!"
Trên người đau đớn còn chưa tiêu tan, ký ức kinh khủng lại quét đến, Thương Nguyệt toàn thân run rẩy, hắn bước chân ra muốn chạy trốn, nhưng lại không có sức lực.
Hắn nhe răng đề phòng với đội hộ vệ.
Bang--
Roi điện phát ra một tiếng nổ lớn trong không khí, lao về phía hắn.
Khuôn mặt của Thương Nguyệt đầy tàn nhẫn và tuyệt vọng.
Đột nhiên, trước mặt hắn có thêm một bóng người.
Vân Hàng thân thể thẳng tắp như tùng bách, cậu đứng che trước mặt Thương Nguyệt, hai tay dang ra, thể hiện rõ sự che chở.
Đội trưởng đội hộ vệ hoảng sợ, vội vàng thu roi lại, cả giận nói: "Vân tiểu thiếu gia, đây là một hành động rất nguy hiểm, xin đừng cản trở chúng tôi chấp pháp!"
Vân Hàng vẫn không nhúc nhích, kiên định nói: "Ông không thể thương tổn anh ấy."
Khoảnh khắc đội trưởng hộ vệ rút roi ra, trái tim của Vân Hàng gần như ngừng đập.
Những người này thực sự không muốn sống mà!
Trong nguyên tác, Thương Nguyệt chính là vì chịu như vầy mới bắt đầu hắc hóa, nếu để người ta chịu oan uổng, thì cậu liều mạng cứu vãn cốt truyện có ích lợi gì?
Đến lúc đó một người ở đây cũng đừng mong sống sót.
Đội trưởng hộ vệ hừ lạnh lùng một tiếng: “Tên này rất nguy hiểm, trước đó đã tấn công nhân loại ở khu dân cư B, vốn đã đuổi hắn đến thành trì bỏ hoang, không ngờ vậy mà hắn còn dám chạy tới khu A! "
Vân Hàng hếch cằm lên, hỏi: "Tấn công ai? Bị thương thế nào? Tấn công ra sao? Chuyện quan trọng như vậy sao tôi không thấy bất kỳ tin tức gì?"
Cậu liên tiếp hỏi mấy câu, đội trưởng hộ vệ sắc mặt lạnh lùng, nhưng câu nào cũng trả lời không được.
Nhưng mà Vân Hàng kiên định nhìn chằm chằm ông ta, cũng không có ý buông tha: "Tại sao không trả lời tôi?"
Thật lâu sau, đội trưởng hộ vệ mới miễn cưỡng mở miệng: "Một người phụ nữ ở khu B bị hắn dọa sợ, một giao nhân xấu xí như vậy lại đến khu vực nhân loại sinh sống vốn đã không hợp lý..."
“Tôi cũng không bị bất kỳ điều gì làm sợ hãi.” Vân Hàng buông tay, nhưng vẫn đứng trước người Thương Nguyệt không có rời đi: “Anh ấy lập tức sẽ được tôi thu giữ, cho nên ở chỗ này cũng là đương nhiên.”
Đội trưởng hộ vệ rõ ràng tức giận: "Tiểu thiếu gia đây là muốn đối nghịch với đội hộ vệ sao?"
Vân Hàng làm sao dễ dàng bị ông ta uy hϊếp: "Tôi chỉ là bảo vệ quyền lợi của mình mà thôi, nếu ông cảm thấy có vấn đề, có thể báo cáo cấp trên, hoặc là thông báo cho anh của tôi, để anh ấy trở về xử lý."
Đội trưởng đội hộ vệ không ngờ Vân Hàng lại vì một tên giao nhân mà cãi vã gay gắt với đội hộ vệ như vậy.
Vân Hàng là con trai út được yêu thương nhất của tập đoàn Thực phẩm ở Hải Chi Đại Lục, cho nên có vốn liếng để kiêu căng.
Chỉ là một đội trưởng đội hộ vệ mà thôi, bên trên cũng sẽ không vì ông ta mà trở mặt với tập đoàn Thực phẩm.
Quả nhiên, mặc dù đội trưởng hộ vệ sắc mặt đã đen như đáy nồi, nhưng ông ta cũng không dám thật sự làm gì với cậu.
Cuối cùng, đội trưởng hộ vệ dẫn cấp dưới không cam lòng rời đi, trước khi rời đi không khỏi trừng mắt hung dữ nhìn giao nhân một cái, thấp giọng mắng một câu: "Sinh vật xấu xí bẩn thỉu..."
Nhưng Thương Nguyệt được Vân Hàng che chở, hắn cũng không tiếp nhận ánh mắt khinh thường kia.
Thương Nguyệt vẫn cúi đầu, không biết có nghe thấy hay không.
Bên ngoài biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Chú Trương giáo dục cậu: "Tiểu thiếu gia, vừa rồi cậu đúng là xúc động. Nếu cậu muốn nuôi giao nhân, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi sở môi giới cẩn thận lựa chọn."
Ông cũng không ngại thảo luận những điều này trước mặt Thương Nguyệt, như thể chỉ đang thảo luận về việc thay đổi một món đồ có thể có cũng được mà không cũng không sao.
Nhưng mà, Vân Hàng cũng không có nghe ông ấy nói, nhìn vào giao nhân còn đang sợ hãi chưa hoàn hồn, dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà đi."
Lần này, cậu không còn đưa tay ra chạm vào đối phương nữa.
Vân Hàng có chút lo lắng, cậu sợ lại hù dọa đối phương.
Hiện tại cậu không dám để lại dù chỉ một chút ấn tượng tiêu cực trước mặt Thương Nguyệt.
Đáng tiếc Thương Nguyệt không có trả lời cậu, Vân Hàng đành phải xoay người một mình đi vào biệt thự, nhưng bước đi thật sự rất chậm.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Cậu lặng im thở phào nhẹ nhõm.
……
Thương Nguyệt yên lặng đi theo phía sau, ngước mắt cẩn thận nhìn thiếu niên phía trước.
... Hắn đã thực sự được người ta thu giữ.
Tất cả đều quá suôn sẻ, quá bất ngờ, quá không chân thật.
Nhớ lại cuộc giằng co vừa rồi, Thương Nguyệt vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Hắn được bảo vệ.
Làm sao lại có người sẽ bảo vệ hắn chứ.
Cơn đau dưới chân còn chưa giảm đi nửa phần, xương cá vỡ vụn đã tạo cho hắn tổn thương rất lớn, nhân loại, chủng tộc khác... đều là những thứ làm người ta ghê tởm.
Có đôi khi trong đầu có một giọng nói đang nói với hắn, hắn có năng lực, có thể hủy diệt thế giới này, khiến tất cả những kẻ bắt nạt nhục nhã hắn phải quỳ xuống dưới chân, cầu xin tha một cách hèn mọn.
Tuy nhiên, sau khi thanh tỉnh, lại không thể nhớ giọng nói đó đã nói gì nữa.
Thương Nguyệt ánh mắt rơi vào bàn tay đang buông xuống ở hai bên hông của thiếu niên.
Thể lực đã sớm cạn kiệt trên đường đến khu định cư của nhân loại, nhưng bây giờ dường như đã lấy lại được chút sức lực.
Hắn chịu đựng sự khó chịu, bước nhanh về phía trước vài bước.
Khi Vân Hàng nghe thấy tiếng động, cậu nghĩ rằng Thương Nguyệt sợ cậu sẽ bỏ rơi hắn, vì vậy cậu lặng lẽ đứng tại chỗ đợi hai giây.
Sau đó, một ngón tay của mình được nhẹ nhàng nắm lại.
Vân Hàng khựng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Sắc mặt Thương Nguyệt vẫn tái nhợt, đôi mắt trũng sâu u tối sợ hãi, còn có chờ đợi.
Những ngón tay đang run rẩy, cả người giao nhân đang lo sợ bất an.
Nhưng hắn cũng không buông ra, chỉ càng run mạnh hơn.
Đây là hành động táo bạo nhất của hắn từ trước đến nay.
Vân Hàng mím môi, lòng bàn tay lại ẩm ướt.
Boss vai ác đang kéo cậu, cậu căn bản không dám cử động.
Đồng thời cũng muốn cười lên một chút, nhưng lại nhịn xuống, Thương Nguyệt bây giờ rất nhạy cảm, nếu lỡ bị hiểu lầm là cười khinh thường vậy thì coi như xong.
Vân Hàng để hắn nắm thoải mái, không có bất kỳ động tác nào, vẻ mặt bình thường tiếp tục đi về phía trước.
Sự đồng ý ngầm của cậu không thể nghi ngờ đã mang lại sự khích lệ to lớn cho Thương Nguyệt, nên lực mà những ngón tay đang nắm lấy cũng mạnh hơn rất nhiều.
Vân Hàng đã biết rõ còn cố ý hỏi: "Anh tên là gì?"
"Thương Nguyệt."
Thương Nguyệt từ lúc có ký ức thì đã lang thang khắp nơi, sau đó được một người môi giới cứu trợ, cho đến khi có thể bán được giá.
Tên này, là do chủ nhân đầu tiên của hắn đặt.
Thật ra thì hắn cũng không nhớ rõ lắm về vị chủ nhân đầu tiên, bởi vì không lâu sau đó hắn đã bị vứt bỏ, chủ nhân một lần nữa mang về một giao nhân xinh đẹp, có giọng hát hay.
Chỉ có cái tên Thương Nguyệt này được hắn nhớ đến.
Hắn đã rất lâu rất lâu, không nghe thấy tên của mình rồi.
Hắn lặp lại: "Tôi tên là Thương Nguyệt."
"Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ." Vân Hàng đọc một câu, rồi nói: "Tôi tên Vân Hàng, vân là mây, hàng là căng buồm."
(Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ: trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, ngọc rơi lệ."
Nghĩ tới điều gì, cậu lại hỏi: "Anh biết chữ không?"
Thương Nguyệt "Ừm" một tiếng.
Người môi giới có cả hệ thống nhóm giảng dạy và các khóa đào tạo, đào tạo các tài năng khác nhau theo các chủng tộc khác nhau, để giá có thể được bán ở mức cao hơn.
Hắn là người mất tiền nhiều nhất kể từ khi sở môi giới thành lập đến nay.
Hai người một trước một sau đi qua khu vườn trước biệt thự.
Chú Trương ở phía sau nhắc nhở hai lần, nhưng Vân Hàng vẫn không nói gì, còn Thương Nguyệt cũng không buông tay.
Nhiệt độ đầu ngón tay dường như nóng lên.
Cửa biệt thự mở ra, Vân Hàng quay đầu lại cười rạng rỡ, cố gắng muốn kéo gần quan hệ với hắn: "Từ hôm nay trở đi, anh đã có nhà."
Thương Nguyệt trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn sang.
Trong phòng khách trải thảm mềm mại, trên bàn trà đặt những đóa hoa tươi không biết tên, cả đại sảnh đều thoang thoảng hương hoa.
Thương Nguyệt đứng ở cửa, trên đôi chân trần dính đầy bùn khô cùng máu.
Chú Trương nhíu mày, nói với Vân Hàng: "Để tôi dẫn hắn đi tắm rửa trước."
Tuy nhiên, Thương Nguyệt lại không chịu buông ngón tay.
Vân Hàng cảm nhận được cảm xúc của hắn, nên không dám để hắn phải chịu một chút ấm ức nào, lắc đầu: "Không cần, tôi sẽ đưa anh ấy lên lầu."
Dọc theo đường đi, chú Trương đã chịu đựng rất nhiều, không khỏi nghiêm khắc lên tiếng, dùng ánh mắt không tốt nhìn Thương Nguyệt một cách rõ ràng: "Như vậy không hợp quy củ."
Thương Nguyệt lại sợ hãi và uất ức trốn sau lưng Vân Hàng.
Vân Hàng lập tức bảo vệ hắn: "Tôi chính là quy củ."
Cậu vô cùng may mắn khi nguyên chủ là một vị thiếu gia tính tình kiêu căng, cho nên hiện tại cậu có làm cái gì cũng sẽ không có gì kỳ lạ: "Nếu như chú không hài lòng có thể đi mách anh của tôi."
Vị lão người hầu này mím môi nhìn thẳng cậu một hồi, cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Để tôi kêu người hầu đi chuẩn bị một căn phòng cho hắn."
Vân Hàng được một tấc lại muốn tiến một thước: "Cách gần tôi một chút, bên cạnh là tốt nhất."
Chú Trương: "..."
Khi chú Trương rời đi, Vân Hàng lập tức dẫn Thương Nguyệt vào trong nhà: "Không sao đâu."
“Ừm.” Thương Nguyệt cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống, che lấp cảm xúc trong mắt hắn.
Phòng của Vân Hàng ở trên lầu ba.
Vào phòng, thảm thật dày, cảm xúc dưới chân vô cùng mềm mại, ngay cả vết thương cũng không đau nữa, nhẹ nhàng, như đi trên mây.
Vân Hàng nói: "Phòng của anh còn đang chuẩn bị, đi vào nghỉ ngơi một lát trước đi."
Sau đó mở quang não, gọi nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Bên kia chuẩn bị rất nhanh, một phần cá khô nhỏ chiên, một phần canh rong biển, còn có cơm trứng cá.
Người hầu đem thức ăn đặt ở cửa rồi rời đi, Vân Hàng ra bưng vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng.
Thương Nguyệt nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Thời gian đã muộn, trong nhà cũng không có nguyên liệu gì nấu ăn, sau này anh muốn ăn cái gì thì cứ nói, tôi sẽ kêu họ chuẩn bị."
Thương Nguyệt lắc đầu: "Đã rất tốt rồi."
Sau hai giây, lại cẩn thận hỏi: "Ngài có bận không?"
Thật ra Vân Hàng có rất nhiều việc phải làm.
Liên hệ với bệnh viện, chuẩn bị quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày cho giao nhân, phải mở nước tắm...
Những thứ này kỳ thực có thể giao cho người khác làm, nhưng Vân Hàng thích tự mình làm hơn, hi vọng Thương Nguyệt có thể ghi nhớ lòng tốt của cậu.
Cậu không xác định Thương Nguyệt sau này có trở thành boss vai ác hay không, nếu không thì tốt nhất, nhưng lỡ không may thì cốt truyện vẫn sẽ đi theo hướng ban đầu...
Hy vọng Thương Nguyệt có thể nể tình những điều này mà tha cho cái mạng chó của cậu.
Còn phải đem chuyện này báo cho anh của cậu, ít nhất không thể để cho anh của cậu biết cậu thu giữ một giao nhân từ miệng người khác.
Nhưng hiện tại, tất cả những điều đó dường như không đáng để vội vàng.
Vân Hàng ngồi đối diện hắn, ngoan ngoãn mỉm cười nói: "Không bận, tôi ở đây cùng với anh."
Biểu cảm của Thương Nguyệt lộ ra chút ngượng ngùng, sau đó chậm rãi dùng đồ ăn.
Vân Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng chỉ là đối mặt với một cậu bé đáng thương, nhưng trong đầu cậu lại tràn ngập hình ảnh cuối cùng mình bị đại boss bóp chết.
Thương Nguyệt ăn rất yên lặng, rõ ràng là mấy ngày nay không ăn gì, nhưng cũng không có ăn ngấu nghiến.
Vân Hàng ngồi một lúc, phát hiện đối phương thực sự chỉ là đơn thuần để mình bồi, vì vậy cậu liền cố ý mở quang não, vào trang web mua sắm.
Tìm khu vực chủng tộc phi nhân loại, chọn chủng tộc giao nhân.
Sau đó bị lóa mắt bởi hàng loạt sản phẩm rực rỡ.
Thật không ngờ số lượng giao nhân không nhiều, nhưng những thứ được bán cho họ khá đầy đủ.
Mặt nạ tóc giao nhân giá cả phải chăng, mua hai giảm 50%?
Không được.
Sao có thể để cho boss sử dụng loại này.
Dung dịch bảo vệ vảy cá đặc chế số lượng có hạn, do Trung tâm nghiên cứu Đại Lục sản xuất?
Mua, mua hết.
Boss nên dùng thứ tốt nhất.
Tiểu thiếu gia nhà có điều kiện mua sắm đương nhiên sẽ không keo kiệt, Vân Hàng mắt cũng không chớp một cái liền thêm vào giỏ hàng rất nhiều, cho đến khi hệ thống nhắc nhở cậu mới không bỏ vào nữa.
Nhìn vào giỏ hàng tràn đầy, Vân Hàng rất hài lòng.
Thành ý của cậu đều nhét vào bên trong, hy vọng ông lớn có thể cảm nhận được.
Thanh toán hóa đơn trong một lần, chọn giao hàng trong ngày.
"Tôi no rồi."
Vân Hàng tắt quang não, nhìn mâm đồ ăn trống trơn trước mặt, rồi gọi người hầu thu dọn.
Tiếp theo đi chuẩn bị nước tắm.
Căn biệt thự này là do ba mẹ Vân đặc biệt mua cho con trai út, ngoài hai phòng ngủ trên lầu ba, còn có một bể tắm rất lớn, đáng tiếc Vân Hàng không thích bơi lội, vì vậy đã không sử dụng trong một thời gian dài.
Giao nhân thích nước, Vân Hàng vốn định để Thương Nguyệt tắm thỏa thích, nhưng sau khi nhìn thấy kích thước của bể tắm, cậu quyết định từ bỏ ý định này.
Chờ đổ đầy nước, trời cũng đã sáng.
Làm sao có thể để boss đợi được.
Cuối cùng, cậu mang Thương Nguyệt trở lại phòng tắm trong phòng của mình.
Theo dữ liệu, thể chất của giao nhân khác với các chủng tộc khác, nước ấm có thể khiến họ khó chịu.
Bồn tắm nhanh chóng được đổ đầy nước lạnh, Vân Hàng lấy đồ vệ sinh cá nhân đến, đang định giới thiệu cách sử dụng, nhưng khi nhìn thấy vết thương khắp người của Thương Nguyệt, cậu ngập ngừng không nói nên lời.
Trong nhà ánh sáng đầy đủ, nên thân thể Thương Nguyệt có thể nhìn thấy rõ hơn bên ngoài.
Đã không còn có thể dùng từ "thảm" để diễn tả, toàn thân trên dưới không còn chỗ nào lành lặng, một số vảy nổi lên không kiểm soát được, đáng tiếc chúng không đóng vai trò bảo vệ nào, các mảng lớn bong ra, để lại mùi máu tanh.
Với dáng vẻ này, người ta thậm chí còn không thể hiểu, làm thế nào một sinh vật yếu ớt như vậy có thể tồn tại cho đến bây giờ.
Thương Nguyệt nhận thấy được ánh mắt của cậu, sắc mặt ảm đạm.
Hắn dường như muốn che đậy bản thân mình, nhưng tấm vải rách làm sao có thể che đậy được gì.
Vân Hàng tim đập mạnh một cái, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể, chỉ vào một nút bên cạnh bồn tắm: “Nếu nhiệt độ không thích hợp, có thể điều chỉnh ở chỗ này.”
Sau đó thực hành một lần.
Cậu rất kiên nhẫn, sau khi nói cho Thương Nguyệt những việc cần chú ý, mới hỏi hắn: "Biết rồi chứ?"
"Ừm."
Vân Hàng không dong dài nữa.
Cuối cùng, cậu để đồ tắm rửa lại, vắt hai chiếc khăn tắm mới tinh lên giá: “Có cần gì thì gọi tôi, tôi ở bên ngoài.”
Khi đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa phòng tắm.
Nửa phút sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Vân Hàng tiếp tục đứng một hồi, sau khi xác định không có vấn đề gì mới rời đi cửa phòng tắm.
Cho đến giờ phút này, Vân Hàng mới thả lỏng thần kinh vẫn luôn hơi căng thẳng.
Hàng Hàng hèn mọn, đang muốn giữ mạng.
Cậu nằm trên giường, giao diện quang não hiện ra trước mắt, cậu xem thông tin thu thập được về giao nhân.
Hơn một ngàn năm trước, giao nhân vốn sống trong hang ổ dưới biển sâu, họ sở hữu những khả năng mạnh mẽ của chủng tộc, chẳng hạn như sắc đẹp vô song, giọng hát quyến rũ, khả năng chữa khỏi mạnh mẽ, còn có khả năng rơi nước mắt thành ngọc.
Họ đã từng là những bá chủ mạnh nhất của biển sâu.
Sau đó, biển cả biến mất, giao nhân mất đi nơi trú ẩn, thiên phú chủng tộc suy thoái nghiêm trọng, khiến họ không thể tự mình sinh tồn, cần phải dựa vào chủng tộc khác mới có thể tồn tại.
Đáng tiếc, bởi vì nước biển cực kỳ khan hiếm, cho nên chi phí nuôi dưỡng một giao nhân rất đắt đỏ, mặc dù hiện tại rất nhiều giao nhân đã thích ứng được việc sống ở nước ngọt, nhưng tuổi thọ sẽ bị rút ngắn rất nhiều.
Có thể hôm nay còn nuôi rất tốt, nhưng ngày mai đã không còn.
Mặt hàng xa xỉ như thế, ngay cả những người giàu có cũng không muốn nuôi cái vật coi tiền như rác này.
Số lượng giao nhân giảm mạnh, nhưng giao nhân vô dụng biến mất thì cứ biến mất, điều này cũng giảm bớt áp lực cho chính phủ, nên cũng không có mấy người để ý.
Lật đến trang cuối cùng của thông tin, Vân Hàng chú ý đến hai đoạn:
"Căn cứ ghi chép, giao nhân và chủng tộc Y Thần rất thân cận, nghe đồn giao nhân chính là hậu duệ chiến thần Y Thần, có được thiên phú rất khủng bố và cường đại, không có chủng tộc nào có thể chống lại..."
Cậu nghĩ đến sau này Thương Nguyệt hắc hóa, cũng không biết có liên quan hay không.
"Bất quá nhận định này còn chưa được xác thực, giao nhân sống ở Hải Chi Đại Lục cũng có rất nhiều, tuy rằng có một ít có thiên phú đặc thù, nhưng thể chất cùng những dị nhân khác không khác nhau bao nhiêu."
Sau khi tắt dữ liệu, Vân Hàng bắt đầu suy nghĩ.
Mình giữ lại Thương Nguyệt, cốt truyện đã thay đổi, có lẽ con đường hắc hóa tiếp theo có thể biến mất cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, đối phương cũng đã không còn uy hϊếp gì nữa, cũng không còn đáng sợ như trong truyện miêu tả...
Loảng xoảng——
Trong phòng tắm đột nhiên có tiếng động lớn vang lên.
Đó là âm thanh của thứ gì đó bị vỡ.
Vân Hàng trong lòng cảnh giác, lập tức đứng dậy, nhanh chóng xông tới trước cửa phòng tắm, lo lắng hỏi: "Thương Nguyệt, xảy ra chuyện gì?"
Trong phòng tắm vang lên tiếng động một lúc lâu, ngay khi Vân Hàng đang cân nhắc có nên xông vào hay không, thì cửa phòng tắm mở ra, Thương Nguyệt tóc đen ướt sũng nhỏ nước xuống, trên người quấn khăn tắm, sắc mặt không tốt lắm, rũ mắt xuống như đứa trẻ đã phạm sai lầm: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Vân Hàng khó hiểu: "Hả?"
Ngay sau đó, Thương Nguyệt tránh ra, hình ảnh bi thảm trong phòng tắm hiện ra trước mắt cậu.
Bồn tắm rắn chắc bị vỡ tan tành, cặn bã vương vãi trên mặt đất, trộn lẫn với nước bùn và máu loãng, còn có nhiều vết bắn tung tóe trên tường.
Vân Hàng đoán, nước bùn và máu loãng là do Thương Nguyệt rửa ra, nhưng bồn tắm này...
"Sao lại thế này?" Cậu hỏi.
“Tôi không biết.” Thương Nguyệt căng thẳng nhìn cậu, con ngươi đen nhánh, hắn nhấp môi nói: “Tôi tắm rửa xong, đứng dậy liền từ trong bồn tắm đi ra, chỉ có vậy thôi.”
Cái bồn tắm này, Vân Hàng nhớ là do mẹ của nguyên chủ đã đích thân lựa chọn, sử dụng vật liệu đắt nhất và bền nhất trên đại lục cho đứa con trai út yêu quý của mình.
Nhưng bây giờ, lại bị vỡ thành cặn bã, thậm chí không thể tìm thấy những mảnh lớn hơn.
Cậu nhìn đống lộn xộn trong phòng, cả người sững sờ.
Thương Nguyệt biểu cảm tức khắc trở nên ủy khuất: "Ngài không tin tôi sao?"
Hốc mắt trũng sâu tràn đầy tuyệt vọng: "Tôi không cố ý."
Vân Hàng trong nháy mắt tỉnh táo lại, áp chế cảm giác quái dị trong lòng, nhẹ nhàng nắm ngón tay của hắn: "Tôi tin anh, có thể là những thứ này chất lượng không tốt, công nhân gia công lười biếng, không có liên quan gì đến anh."
Cậu cẩn thận kiểm tra xem trên người Thương Nguyệt có vết thương mới nào không, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Có bị thương gì không?”
Thương Nguyệt co quắp ngón tay, nhưng bị Vân Hàng nắm chặt không thể động đậy, hắn thấp giọng nói: "Không đáng ngại."
Đó chính là đã bị thương.
Vân Hàng quan sát hồi lâu, mới thấy trên lòng bàn tay xuất hiện một vết đứt, bởi vì nó vừa vặn trúng ngay chỗ vân tay, cho nên không nhìn kỹ cũng không phát hiện được.
Cậu lập tức tìm được cơ hội tích cực biểu hiện nói: "Trong phòng tôi có ít thuốc, thoa một chút trước đã."
Thương Nguyệt vẫn nhấp môi: "Được."