Nhân Viên Công Vụ Đóng Thế Cảnh Nóng Của Cục Xuyên Không

Chương 7: Em chào thầy! (6): Sao lại giận anh rồi (H)

Chương 7: Em chào thầy! (6): Sao lại giận anh rồi (H)

Bước chân vào căn phòng đã được bật sáng đèn, máu nóng của Phó Gia Minh dường như lập tức chảy từ đầu xuống hạ thân. Trong không khí còn nồng đượm hương vị tìиɧ ɖu͙©, trên chiếc giường rộng lớn sa hoa, vợ anh vẫn đang rêи ɾỉ những âm thanh không rõ.

Từ chiếc cổ trắng ngần trở xuống chi chít những vết hồng ngân, đôi vυ' ngạo nghễ còn loang loáng nước, bụng cô phình to như đã mang thai ba bốn tháng, âʍ ɦộ đẫm nước còn nhét một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả được Hạ Thanh Hàn tốt bụng bật lên công tắc. Dưới sự rung lên của chiếc dươиɠ ѵậŧ giả, cô gái nhỏ vui thích mà tự vuốt ve đôi vυ' và âʍ ɦộ còn đang rỉ nước của mình. Xung quanh cô, tấm đệm đã ướt đẫm hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trên đường đến khách sạn, Phó Gia Minh cũng đã điều tra rõ tại sao Lý Thanh Thanh lại xuất hiện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên người bạn tốt của mình, anh cũng rõ thần trí của cô chẳng còn thanh tỉnh để nghe mình chất vấn. Bất chấp thiết lập nam chính nóng nảy tra đến tận cùng của mình, Phó Gia Minh cũng phân biệt được không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Lý Thanh Thanh.

Hít sâu một hơi, Phó Gia Minh tiến đến bên giường, dùng hai tay nhấc cô lên, đôi chân thon dài bước về phía nhà vệ sinh.

---

Miên Miên bị lạnh mà giật mình tỉnh dậy giữa những khoảng mê man của thuốc. Khi thanh tỉnh mở mắt đối diện với hình ảnh trước mặt, cô hận không thể tiếp tục nhắm mắt lại.

Chiếc gương đối diện miêu tả trọn vẹn tình cảnh của Miên Miên hiện tại. Phó Gia Minh đặt cô trên bệ rửa mặt bằng đá cẩm thạch, anh cường thế bẻ ra đôi chân thon dài, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, để cả âʍ ɦộ còn đang tắc chiếc dươиɠ ѵậŧ giả còn rung lên đối diện với mặt gương. L*иg ngực rộng lớn với nhịp tim gia tốc của Phó Gia Minh kề sát tấm lưng trần của Miên Miên, thiêu đốt lên ngọn lửa mà cô đang cố gắng đè ép xuống.

Dường như cảm nhận được điều gì, Phó Gia Minh ngước lên nhìn vào gương, đôi mắt hai người chạm nhau. Trong một thoáng đó, Miên Miên nhìn được sự phẫn nộ bừng lên trong mắt anh, đôi mắt nguy hiểm như loài mãnh thú chuẩn bị xâu xé con mồi. Thân thể nhỏ của cô khẽ run lên, đôi mắt lập tức nhắm lại mà trốn tránh.

- Mở mắt ra – Phó Gia Minh quát lên, tay còn lại của anh rút ra chiếc dươиɠ ѵậŧ giả, bắt ép cô phải thấy cảnh tượng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ âʍ ɦộ trơn bóng.

Cảm nhận được lửa giận của anh, Miên Miên dường như bị dọa sợ, cả người cô căng chặt, giẫy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, đôi chân thon dài cũng muốn khép lại nhưng chẳng thể thoát được cánh tay kìm chắc của anh.

Mặc kệ sự giẫy giụa của Miên Miên, Phó Gia Minh siết chặt cánh tay đang vắt qua eo cô, ấn chặt cô vào trước ngực mình. Tay còn lại tiến đến âʍ ɦộ vẫn đang rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Anh mạnh mẽ nhét vào lỗ nhỏ ba ngón tay, không ngừng đút vào mà muốn đào hết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Có thêm ngón tay xâm nhập vào hạ thân, Miên Miên càng sợ hãi, lỗ nhỏ phía dưới thít chặt, chẳng để ngón tay của Phó Gia Minh thuận lơi ra vào, hai chân thon dài lại lung tung đạp loạn.

Ngón tay chẳng thể tiến thêm vào lỗ nhỏ đang thít chặt vì căng thẳng, căn phòng tắm sa hoa cũng bắt đầu vang lên tiếng khóc thút thít và cầu xin, Phó Gia Minh cũng đành nén lại cơn giận mà trấn an Miên Miên.

Anh ngậm lấy vành tai mẫn cảm, hôn mυ'ŧ cần cổ thon dài và hai ngọn núi ngạo nghễ, ngón tay cũng rút khỏi lỗ nhỏ mà ma sát ở rãnh nhỏ mê người giữa hai mảnh âm thần, thi thoảng lại lướt qua lỗ nhỏ tựa như thăm dò.

Cảm nhận được vành tai ẩm ướt, những cái hôn mυ'ŧ tựa như âu yếm từ cổ xuống ngực, ngón tay đầy những vết chai không ngừng ma sát qua lại của người đàn ông, sự trống vắng bên dưới của Miên Miên ngày càng bị phóng đại, những tiếng thút thít rêи ɾỉ xin tha dần chuyển thành ngâm nga thỏa mãn, thân thể không ngừng giãy dụa cũng dần dịu lại.

Thấy cô bắt đầu lại bị cuốn vào cơn xoáy tìиɧ ɖu͙©, Phó Gia Minh tiến lại một ngón tay vào lỗ nhỏ đã lại phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ mà di động qua lại, lướt qua những điểm mẫn cảm của cô mà ma sát. Hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng sự thả lỏng của Miên Miên làm ngón tay anh ra vào thuận lợi, một ngón tay dần tăng lên thành ba ngón, nhanh chóng ra vào nơi ấm nóng kia, đào ra hết từng đợt lại từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙, chiếc bụng nhỏ cũng theo đó mà dần xẹp xuống.

Ba ngón tay tăng dần tốc độ mà ra vào tại hạ thân cùng chiếc đầu đang chăm chỉ hôn mυ'ŧ trước ngực nhanh chóng đẩy Miên Miên đến cao trào không biết lần thứ bao nhiêu trong đêm nay. Cả thân thể ưỡn cao, chiếc đầu nhỏ tựa lên vai Phó Gia Minh mà thở dốc, đôi vυ' tiến đến như mời gọi được âu yếm.

Đến khi chỉ còn đào ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, Phó Gia Minh mới dừng lại động tác, nhấc Miên Miên khỏi bồn rửa và tiến đến phía buồng tắm.

Anh đặt hai chân của Miên Miên xuống đất, muốn cô tự đứng thẳng nhưng trước tác dụng của thuốc và sự đòi hỏi quá độ của Hạ Thanh Hàn, hai chân Miên Miên tựa như không thể đứng thẳng, lảo đảo chuẩn bị ngã. Đỡ lấy cô, Phó Gia Minh tháo hết đống quần áo vướng víu của mình, bắt cô quỳ xuống, để khuôn mặt nhỏ phúng phính đối diện với hạ thân đang dựng thẳng của anh, và bật lên vòi tắm hoa sen.

Bị dòng nước hơi lạnh xối lên người, Miên Miên ngơ ngác ngước lên nhìn anh. Thấy cô gái nhỏ ngơ ngẩn nhìn hạ thân mình, Phó Gia Minh lấy tay cố định lại cằm cô ép cái miệng nhỏ mở ra, tay còn lại thì nhét cự vật sưng to vào khuôn miệng xinh xắn.

Dẫu có đang quỳ, Miên Miên cũng chả thể quỳ vững, tựa như phản xạ, cô dùng một tay níu lấy chân anh, tay còn lại thì dùng kiến thức được Hạ Thanh Hàn chỉ dạy mà ve vuốt hạ thân Phó Gia Minh.

Thấy cô không cần nhắc nhở cũng nỗ lực mà nuốt ra nuốt vào cự vật sưng to của mình, Phó Gia Minh chỉnh cho nước ấm hơn, một tay ấn đầu Miên Miên điều chỉnh, một tay ve vuốt bầu ngực mềm mại.

Hơn nửa tiếng sau, khi khuôn miệng của Miên Miên đã mỏi nhừ, cự vật Phó Gia Minh vẫn chưa có dấu hiệu chuẩn bị bắn. Thấy Miên Miên sắp hết sức, Phó Gia Minh mới nhấc cô lên từ dưới đất, bế cô như bế em bé xi tiểu, nhét dươиɠ ѵậŧ đẫm nước bọt cô vào lỗ nhỏ rồi tiến lại vào phòng ngủ.

Ra đến phòng ngủ, Phó Gia Minh mới phát hiện trời đã hửng sáng, anh để toàn thân Miên Miên trần trụi hướng về phía những ô cửa sổ sát đất. Dưới ánh sáng của ngày mới và hình ảnh phản chiếu từ những tấm kính bao bọc, Miên Miên tưởng như mình bị thao trước cả thế giới, âʍ ɦộ lại căng thẳng mà siết chặt Phó Gia Minh. Bất ngờ bị siết chặt, Phó Gia Minh không nhịn được mà bắn ra, từng dòng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại phun vào tử ©υиɠ cô gái nhỏ.

Đúng lúc Phó Gia Minh đang di chuyển qua lại để kéo dài kɧoáı ©ảʍ, tiếng chuông cửa vang lên, trên camera lắp phần chuông cửa phòng cũng hiện ra gương mặt thiếu đánh của Hạ Thanh Hàn. Cũng chẳng đợi có người mở cửa cho mình, Hạ Thanh Hàn đã quẹt thẻ vào phòng.

Đối diện với Hạ Thanh Hàn là Phó Gia Minh đang bế Miên Miên trong tư thế em bé đi tiểu mà tiến về phía cửa. Âʍ ɦộ nhỏ gắng sức phun nuốt cự vật đập thẳng vào mắt anh. Cô gái nhỏ có vẻ oán giận mà nhìn anh rồi dời đi, tay nhỏ cố gắng che lại những điểm nhạy cảm.

Không đợi Phó Gia Minh cất tiếng, Hạ Thanh Hàn đã đóng cửa, tiến đến nâng cằm Miên Miên hôn một ngụm, một tay vuốt ve bầu vυ' mình yêu thích, một ngón tay còn ác ý chọc vào âʍ ɦộ đã vốn sẵn căng chặt mà ra vào.

- Bé cưng sao lại giận anh rồi này! - Thấy Miên Miên hai má đỏ bừng vì tìиɧ ɖu͙© nhìn mình đầy tức giận, Hạ Thanh Hàn giành Miên Miên từ tay Phó Gia Minh, rút cô khỏi dươиɠ ѵậŧ Phó Gia Minh, ôm cô như ôm bảo bối, tay còn vuốt vuốt lưng cô.

Thực ra đến lúc này, Miên Miên đã thanh tỉnh thần trí, nhớ lại thanh tiến độ tình cảm, cô quặp hai chân mình quanh hông Hạ Thanh Hàn, vòng hai tay qua cổ anh, vục đầu vào vai anh bắt đầu nức nở.

Nghe tiếng khóc tủi thân của cô gái, Phó Gia Minh và Hạ Thanh Hàn nhìn nhau, trong mấy giây đọ mắt, hai người dường như đạt được thỏa thuận ngừng chiến tạm thời. Nhìn vợ mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong vòng tay bạn tốt, âʍ ɦộ còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình. Bạn tốt lại chẳng quan tâm đến chiếc quần tây bị làm ướt mà vuốt lưng cho cô, một tay thỉnh thoảng vuốt vuốt cặp mông tròn vểnh, miệng lại còn không ngừng an ủi, Phó Gia Minh tức giận mà quay lại phòng tắm.Lúc Phó Gia Minh quấn chiếc khăn tắm đi ra, hai người kia vẫn giữ nguyên tư thế, Hạ Thanh Hàn tựa dỗ dành cô mà bế cô đi khắp phòng, nhưng tiếng khóc thì đã ngừng. Thấy anh, Hạ Thanh Hàn tiến đến thì thầm bắt anh nhìn xem Miên Miên đã ngủ chưa, được anh gật đầu xác nhận Hạ Thanh Hàn mới từ từ hạ cô xuống bên phía còn khô ráo của chiếc giường, đắp lại chăn cho cô.

Nhìn cô gái nhỏ cuối cùng cũng được an ổn ngủ trong chăn, hai người đàn ông trao đổi ánh mắt rồi theo lối đi nhỏ Hạ Thanh Hàn dùng để trốn mà qua phòng bên cạnh giải quyết mấy vấn đề rối rắm hôm nay.

--

Nghe được tiếng đóng cửa, Miên Miên mở mắt, nhanh chóng tìm áo choàng tắm khách sạn mà mặc vào, cô muốn tan ca lắm rồi.