Chương 356: Lưu hành tỷ đệ luyến
"A..., Trừ ma vũ! Trừ ma vũ được không? Vân Họa ca ca, đao pháp này của ta rất giống điệu vũ, liền gọi Trừ ma vũ đi?"
"..."
Trong lòng đau đớn! Âm thanh lục lạc như còn vang bên tai, bạch y thiếu nữ năm đó đã sớm không còn tồn tại!
Trừ ma đao cũng theo nàng biến mất, hắn đã cho rằng sẽ không bao giờ thấy được nữa.
Lại không nghĩ nó sẽ xuất hiện, hơn nữa nhận Tề Lạc Nhi làm chủ nhân...
"Linh Nhi, đao của muội nay trên tay nữ hài này, ta truyền lại đao pháp của muội cho nàng, nếu muội như trên trời có linh, chắc có lẽ không trách ta tự tiện chủ trương đâu?"
..............
Bất tri bất giác ba ngày lại trôi qua, Nguyệt Vô Thương vẫn chưa tới.
Nơi đây tuy rằng tĩnh lặng đáng sợ, nhưng cũng là chỗ luyện công tốt, không bị bên ngoài quấy nhiễu, có thể chuyên tâm luyện công.
Công phu Tề Lạc Nhi tiến triển cực nhanh, bộ Trừ ma đao được nàng vũ bề ngoài giống như khuôn đúc.
Chỉ là tu vi của nàng chưa đủ, có chút lực bất tòng tâm.
Trên Thánh Nữ Lăng ghi chép pháp môn tu luyện, nàng có chỗ không hiểu liền muốn hỏi Vân Họa.
Cũng may nàng đã học được điều khiển hạc giấy, nàng ghi lại những vấn đề không hiểu lên trên, không lâu sau liền thu được hạc giấy trả lời của Vân Họa...
Thật giống như Hồng nhạn truyền thư*.
Buổi trưa, nàng lại bắt mấy con cá, gác ở trên lửa nướng, vừa mới nướng chín một con, còn chưa kịp đưa đến bên miệng. Một âm thanh từ sau lưng liền truyền đến: "Thơm quá! Không nghĩ tới khả năng nướng cá của Lạc Nhi cũng là nhất tuyệt."
Tề Lạc Nhi sững sờ, quay đầu lại, chỉ thấy Lý Ngư mỉm cười thong thả bước đến.
Đã ba ngày không có một ai đến, thấy hắn đến thăm mình, Tề Lạc Nhi tự nhiên đại hỉ, nhảy dựng lên, vòng quanh Lý Ngư một vòng, nói: "Sư huynh, thương thế của huynh tốt rồi?"
Lý Ngư cười gật đầu: "Tự nhiên là tốt rồi, Lạc Nhi, muội ở nơi này có tốt không?"
Tề Lạc Nhi cười khổ: "Huynh thấy đó, ta ở chỗ này có ăn có uống, chỉ là có hơi chút khó chịu..."
Chương 357: Lưu hành tỷ đệ luyến 2
Lý Ngư cười, ngắt mũi nàng: "Đứa nhỏ ngốc, người tu đạo tự nhiên phải chịu được tịnh mịch, chỗ này tuy trống vắng, nhưng lại càng thích hợp tĩnh tâm luyện công. Hơn nữa cá ở đây cũng không tệ, đại bổ thể lực. Lạc Nhi muội có cảm giác thể lực tăng cường không?"
Hai mắt Tề Lạc Nhi sáng lên: "Vậy mà huynh không nói sớm! Ta còn tưởng nơi này không cho bắt cá. Cứ phải lén lút không dám để sư phụ nhìn thấy."
Lý Ngư cười: "Sư phụ vốn không thích nhiều lời, lại nói không phải người toàn đưa cho muội rau quả sao? Muội lâu không ăn mặn nhất định sẽ nghĩ đi bắt cá. Cá trong hồ này trơn trượt dị thường, khó bắt hơn cá bình thường nhiều, mặc dù là bắt cá cũng có thể rèn luyện thân thể linh hoạt... Đúng rồi, Lạc Nhi, bây giờ một ngày muội có thể bắt mấy con?"
Tề Lạc Nhi không nói lời nào, đi đến bên hồ, bỗng nhiên nhìn thấy xa xa có bọt nước bắn lên, tay nàng vừa nhấc, một đạo bạch quang phát ra, bắn thẳng vào trong nước, chỉ trong nháy mắt, trên mặt hồ đã có một cái bụng trắng bóng lật ngửa, tay trái Tề Lạc Nhi khẽ giật lại, con cá kia liền như bị một sợi dây vô hình kéo động, trong nháy mắt bay đến trên bờ...
Lý Ngư trợn mắt nhìn: "Lạc Nhi, muội... Mới mấy ngày muội đã luyện thành cách không thủ vật? !"
Tề Lạc Nhi cười gật đầu: "Thế nào? Tiến cảnh của ta không tính chậm chứ?"
Lý Ngư mạnh gật đầu: "Quá là nhanh! Lạc Nhi không hổ là Thiên nữ, thông minh tuyệt đỉnh... Ta thấy không cần tới mười năm, muội sẽ tu được tiên cốt."