Chương 307: Hoa đào nợ một bó to 10
Tề Lạc Nhi ưỡn ngực nói: "Quan thoại hả, đương nhiên ta sẽ nói tu tiên để hàng yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo nhân gian rồi."
Mặt Vân Họa không biểu cảm, thản nhiên nói: " Thì ra đây là quan thoại. . . Ừ, Nguyệt Vô Thương tại Ma cung đối xử với ngươi như thế nào?"
Tề Lạc Nhi không nghĩ tới sư phụ chuyển chủ đề, lại thình lình hỏi đến chuyện này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Nàng không muốn giấu giếm chân tướng với Vân Họa, hơi do dự, bèn cất cao giọng nói: "Hắn ở Ma cung rất tốt với đệ tử."
"Vậy-- nếu như có một ngày ngươi nhất định phải đối địch với hắn, ngươi có nguyện ý hay không?"
"Ta. . ." Tề Lạc Nhi nhất thời không nói nên lời.
Nàng thật ra đã sớm nghĩ đến việc này.
Nàng muốn tu tiên, nhưng Nguyệt Vô Thương lại là ma.
Tiên ma vốn dĩ trời sinh đối đầu, nàng cùng hắn sớm muộn gì cũng có một ngày đối địch.
Nhưng mà, nhưng mà Nguyệt Vô Thương ma công cao như vậy, cho dù bản thân tu luyện thêm mấy nghìn năm nữa cũng chưa chắc có thể bắt kịp hắn.
Vì vậy nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới đối nghịch với Nguyệt Vô Thương thì bản thân sẽ làm như thế nào. . .
Nguyệt Vô Thương có lẽ khinh thường động thủ với mình?
Đối thủ của hắn phải là sư phụ Vân Họa mới đúng. . .
Giọng Vân Họa tiếp tục chậm rãi truyền đến: "Nếu như có một ngày ngươi có thể đối đầu với hắn, ngươi có gϊếŧ hắn không?"
Gϊếŧ hắn? !
Tề Lạc Nhi bị lời này hù dọa hoảng sợ, thân thể hơi hơi run lên. Cũng không biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một bức tranh.
Đầy trời màu đỏ, chính mình một đao phong vân (bão táp) đâm vào ngực Nguyệt Vô Thương, máu tựa hồ nhuộm đỏ thiên địa, trước mắt đều là đỏ tươi chói mắt. . .
Nàng giật mình, chỉ cảm thấy trong nahsy mắt kia trái tim tựa hồ bị thắt chặt.
Nàng cúi đầu, ấp úng nói: "Ta, ta. . . , sư phụ,Nguyệt Vô Thương đã sống hơn nghìn tuổi rồi, ta làm sao là đối thủ của hắn được? Làm sao có thể gϊếŧ hắn?"
Vân Họa thản nhiên nói: "Thế sự vô thường, có một số việc rất khó nói trước. Lạc Nhi, vi sư giả dụ, nếu như có một ngày ngươi có năng lực cao hơn hắn. . . "
"Không có nếu như! Căn bản chính là chuyện không có khả năng, ta làm sao có thể thắng được hắn? Sư phụ, ngươi đừng lấy chuyện hoàn toàn không có khả năng tới hỏi ta. . ." Tề Lạc Nhi cười ha hả.
Vân Họa chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng nhiên than: "Lạc Nhi, ngươi cuối cùng vẫn không nỡ gϊếŧ hắn đúng không?"
Chương 308: Tự đào hố chôn mình
Vân Họa ngưng mắt nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Lạc Nhi, chung quy là ngươi không nỡ gϊếŧ hắn đúng hay không?"
"Chuyện đó, chuyện đó, không phải vấn đề nỡ hay không, mà là vấn đề năng lực, sư phụ, vấn đề này căn bản không có khả năng tồn tại." Tề Lạc Nhi tiếp tục làm đà điểu.
Vân Họa nhìn nàng, bỗng nhiên đàm đạm nói: "Được, ta đây lại hỏi ngươi, nếu như ngươi chạm mặt Yêu vương sẽ thế nào?"
Khuôn mặt Tề Lạc Nhi tối sầm, lông mày giương lên: "Đương nhiên là gϊếŧ hắn! Ta chẳng những muốn gϊếŧ hắn, còn muốn bầm thây hắn vạn đoạn, ném xuống biển cho rùa ăn!"
Nhắc tới đại cừu nhân, đáy lòng Tề Lạc Nhi lập tức tràn đầy căm phẫn, lửa giận, lửa hận đồng thời xông lên đầu!
Vân Họa khẽ cau mày, tiểu đồ đệ này, tâm tính thật sự không giống người tu đạo.
Người tu đạo coi trọng chính là thanh tĩnh không tranh đoạt, vô sân (giận) vô hỉ, bất vi vật hỉ, bất vi kỷ bi (không vì tốt xấu thiệt hơn mà vui hoặc buồn, không để yếu tố bên ngoài tác động đến bản thân mình), cho an nguy của chúng sinh là nhiệm vụ của mình, mà tiểu đồ đệ này trong đầu lại đầy tư tưởng báo thù, quan niệm chính tà chẳng rõ ràng, chỉ sợ không phải chuyện tốt...
"Lạc Nhi..." Tính hắn vốn đạm mạc, không giỏi nói chuyện, nhất thời không biết phải nói sao để dẫn dắt tư tưởng Tề Lạc Nhi đi vào "chính đạo".
Trầm ngâm một chút, mới nói: "Lạc Nhi, ở thế giới kia ngươi làm cái gì?"
Tề Lạc Nhi sững sờ, cũng không giấu giếm: "Bộ đội đặc chủng, ta là bộ đội đặc chủng bảo vệ xã hội an bình." Nói đến chuyện này, Tề Lạc Nhi có chút tự ngạo.
"Bảo vệ xã hội an bình -- chính là ý bảo vệ dân chúng sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, trên xã hội thường thường có một số kẻ cặn bã chuyên môn làm ra chuyện tai họa cho dân chúng, chúng ta chính là bảo vệ an ninh trật tự, là công cụ đưa bọn chúng ra trước công lý..."
Tề Lạc Nhi cao hứng, liền nói ra những lời lẽ hùng hồn thời hiện đại trước kia thường treo trên cửa miệng.
"Vậy... Nếu như những kẻ cặn bã mà ngươi nói có ân với ngươi? Ngươi có còn đưa bọn chúng ra, a, đưa ra công lý?"
Tề Lạc Nhi đang nói đến cao hứng, căn bản không suy nghĩ nhiều, trôi chảy nói ra: "Đó là đương nhiên! Công là công, tư là tư, làm bộ đội đặc chủng tối kỵ nhất không phân minh công tư, ta tuyệt sẽ không vì một vài ơn huệ nhỏ liền tham ô làm trái pháp luật..."
Trong mắt Vân Họa có tia sáng lóe lên, không tệ, không tệ, tiểu đồ đệ mặc dù không có đạo cốt, nhưng lại rất có hiệp khí. Có lẽ sẽ không lầm đường lạc lối.