Nương Tử Kì Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa

Chương 97: Nàng là ngươi cướp

Chương 190: Nàng là ngươi cướp 4

Liền gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi. Bất quá, một ngày sau liền trả lại cho ta."

Khoang Nhạc gật đầu liên tục: "Đây là tự nhiên. Ta mượn một ngày sau bảo đảm hoàn hảo vô khuyết trả lại cho cô nương. Xin cô nương ngồi, ta đây dùng Khai Thiên Nhãn vì cô nương xem một chút."

Tề Lạc Nhi trong lòng có chút khẩn trương, đoan đoan chánh chánh ngồi xuống.

Trên mặt Nguyệt Vô Thương thế nhưng cũng có chút thấp thỏm, ở một bên nhìn Tề Lạc Nhi, không nói câu nào.

Khoang Nhạc hít sâu một hơi, ngón tay chuyển động, như vẽ loại chú cực kì phức tạp.

Đầu ngón tay có một tuyến bạch quang toát ra, hắn nhẹ nhàng gõ ở mi tâm.

Mi tâm có quang mang đỏ sậm chợt lóe, vốn là mi tâm bạch ngọc không tỳ vết lại ngay giữa mi tâm chậm rãi nứt ra, lộ ra một đường bạch quang nhu hòa kỳ dị.

Theo bạch quang lưu chuyển, mi tâm dần dần hiện ra hình dáng một mắt . . . .

Tề Lạc Nhi trợn to hai mắt. Này -- này Khoang Nhạc không phải là Nhị Lang thần đầu thai a? Lại có ba con mắt!

Mắt kia bắn ra một bó hồng quang, bao phủ ở trên người Tề Lạc Nhi.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu giống như treo một mặt trời.

Phảng phất cảm thấy mỗi nơi trên người mình đều bị bạch quang đó chiếu qua. . . .

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, bởi vì khẩn trương, nàng nín một hơi, lúc này mặt của nàng cơ hồ đều muốn xanh.

Ước chừng thời gian qua nửa chén trà nhỏ, con mắt tại mi tâm của Khoang Nhạc khép lại.

Hắn thở dài một cái, giống như là hao rất lớn linh lực, trán có mồ hôi toát ra.

Trên mặt lại tràn đầy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Không được, người này không được!"

Tề Lạc Nhi sửng sốt: "Không được? Có phải hay không rất đặc biệt, rất ưu tú?"

Khoang Nhạc không gật đầu cũng không lắc đầu, lẩm bẩm: "Người này, rất nguy hiểm, về sau xảy ra đại sự. . . . . ."

Tề Lạc Nhi nghe không hiểu ra sao. Hắn rốt cuộc là có ý gì a?

Khoang Nhạc liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, tựa hồ là muốn nói lại thôi.

Nguyệt Vô Thương sắc mặt lại có chút hơi tái nhợt, tựa hồ so với Tề Lạc Nhi còn khẩn trương.

Tay vừa động, một đạo bạch quang ở đỉnh đầu Tề Lạc Nhi chợt lóe lên.

Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ý nghĩ bị chặn lại, nằm ở nơi đó ngủ mất.

Chương 191 : Phải tránh

Nguyệt Vô Thương thật sâu nhìn Khoang Nhạc một cái: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Khoang Nhạc thở dài: "Ngươi còn nhớ hay không, hai trăm năm trước ta đã nói với ngươi, trong mệnh ngươi có một đạo đại kiếp (kiếp nạn lớn)?"

Nguyệt Vô Thương hơi nhíu mày: "Nhớ! Lúc ấy ngươi nói ta đây gặp phải kiếp số vô cùng hung hiểm, làm không tốt thì ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Chẳng lẽ kiếp số của ta chính là nàng?"

Khoang Nhạc gật đầu một cái: "Với quẻ tượng cho thấy, quả là không sai."

Mày đẹp Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu lại, quang mang trong con ngươi có chút khó lường: "Ngươi nói nàng sẽ gϊếŧ ta? Không thể nào! Lấy thực lực nàng, nàng cho dù không ăn không uống tu luyện tám trăm năm, cũng tuyệt không phải đối thủ của ta! Huống chi mạng của ta cứng rắn, ta cho dù đứng ở nơi đó mặc nàng chém, nàng cũng chưa chắc có thể gây tổn thương được ta chút nào . . . . . ."

Khoang Nhạc thở dài: "Ngươi chớ quên, nàng là Thiên nữ. Không có gì là không thể."

Nguyệt Vô Thương ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì?"

Khoang Nhạc ánh mắt đông lạnh: "Một mảng lớn Huyết Hải, trên Huyết Hải còn có Phật quang cực mạnh . . . . . ."

Nguyệt Vô Thương cau mày: "Có ý tứ gì?"

Khoang Nhạc lắc đầu một cái: "Rất quỷ dị, ta cũng không rõ. Cũng chưa hẳn là nàng gϊếŧ ngươi, nhưng kiếp số ngươi nhất định có liên quan tới nàng!"

Nguyệt Vô Thương không nói. Trầm ngâm một hồi lâu: "Kia -- có biện pháp xoay chuyển hay không?"

Khoang Nhạc nhìn trời bấm chỉ, thở dài một tiếng: " Kiếp số này của ngươi hết sức hung hiểm, hóa giải rất khó, trừ phi --"

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi ngươi bây giờ gϊếŧ nàng!"

Trên mặtNguyệt Vô Thương âm tình bất định, nhìn Tề Lạc Nhi nằm ở trên bàn ngủ đến trời đất tối mịt, trong con ngươi quang mang lóe ra. Chợt ha ha cười một tiếng: "Đã là kiếp số, nếu hiện tại gϊếŧ nàng là có thể xong chuyện? Mệnh là do ta không phải trời, ta không tin, sẽ nghịch chuyển không được Càn Khôn nho nhỏ này! Lão Tử sống đến bây giờ, không biết trải qua bao nhiêu kiếp số lớn nhỏ. Cũng không quan tâm nhiều thêm một nàng này."

Khoang Nhạc nghiêm mặt nói: "Ta cũng biết rõ, nàng nếu là Thiên nữ, thì không phải là dễ dàng như vậy bị người gϊếŧ. Nhưng vì an nguy cả Ma giới suy nghĩ, vương thượng ngươi vẫn là cách xa nàng một chút. Phải tránh -- đối với nàng động tình."