Chương 192: Nguyệt Vô Thương không sợ ta nhân cơ hội chạy mất?
Nguyệt Vô Thương cười ha ha: "Động tình? Ha ha, yên tâm, ta dẫu gì cũng đã sống hơn ngàn năm, làm sao sẽ đối với một nha đầu mười mấy tuổi động tình, ta chỉ là cảm thấy nàng tương đối chơi vui mà thôi. . . . . ."
Khi Tề Lạc Nhi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai, nàng mở mắt, hướng bốn phía nhìn một cái.
Giường lớn khắc hoa, rèm bay bay, bầu trời màu xanh ngoài cửa sổ theo gió sớm phiêu động.
Cả căn phòng, trang trí tao nhã, màn gấm hương nồng, giường ấm áp, không giống với khuê phòng của một tiểu thư.
Đây là nơi nào? Ta nhớ là đang ở tửu lâu ăn cơm, sau đó một nhạc si đến. . . . . . Hắn muốn khai thiên nhãn coi bói cho ta, sau đó, sau đó -- ta thế nào đã ngủ?
Nơi này, không phải là phòng khách của tửu lâu kia đi?
Tề Lạc Nhi nhìn bốn bề một chút, lại không thấy được nửa cái nhân ảnh. Cửa phòng khép.
Nàng nhảy xuống giường, mở cửa, nhìn ra ngoài.
Di, thậm chí ngay cả người thủ vệ cũng không có! Nguyệt Vô Thương không sợ ta nhân cơ hội chạy mất?
Tề Lạc Nhi đang đầy bụng hồ nghi,chỗ rẽ chợt lóe một thân ảnh màu lục, một cô gái áo xanh đi lên trước, cung kính đối với nàng thi lễ: "Cô nương, ngươi đã tỉnh?"
Tề Lạc Nhi nhìn nàng một cái, thấy nàng chải hai búi tóc, mặt trái táo, trên hai gò má tràn ra sắc đỏ ửng, nhìn rất thanh tú khả ái. Trong tay nâng một khay, trong khay là mấy thứ thức ăn tinh xảo.
Thấy Tề Lạc Nhi nhìn nàng, nàng chủ động nhẹ nhàng giới thiệu: "Cô nương, là vương thượng phái nô tỳ tới phục vụ ngài ."
"Nơi này là nơi nào? Chủ tử ngươi ở đây?"
"Hồi cô nương, nơi này là Thận Lâu cung, vương thượng -- vương thượng đại khái đang vào triều thôi?" Tiểu nha đầu kia cung cung kính kính trả lời.
"Vào triều? Không nghĩ tới Nguyệt Vô Thương cũng như đế vương của nhân giang, cũng thượng triều hạ triều --"
"Thì ra là ta bị hắn mang về. Nhưng là, kết quả Khoang Nhạc xem cho ta là gì? Ta thế nào chợt ngủ thϊếp đi?"
Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái, nhưng Nguyệt Vô Thương không ở nơi này, nàng cũng không cách nào hỏi thăm.
Rửa mặt một chút, ăn một ít điểm tâm.
Lại đợi một hồi, nàng cũng thiếu kiên nhẫn, thử đi ra.
Nguyệt Vô Thương cũng nói lời giữ lời, quả nhiên không có cấm chân nàng nữa.
Chương 193: Hắn không hề thấy nàng?
Đoạn đường này mặc dù cũng đυ.ng phải mấy thủ vệ, nhưng không ai ngăn trở nàng.
Nàng trí nhớ rất tốt, rất nhanh, liền lại tìm được chỗ ở Khoang Nhạc "Thiên Lại tửu lâu".
Khoang Nhạc đối với chuyện nàng đến tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái, hớn hở dẫn nàng vào tĩnh thất bên trong.
Tề Lạc Nhi cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: "Nhạc tiên sinh, ngươi xem cho ta rốt cuộc như thế nào? Kính xin nói cho ta hiểu."
Khoang Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô nương là người có lai lịch lớn, về sau tiền đồ vô hạn."
Tề Lạc Nhi khẽ nhíu mày: "Ta không muốn nghe những thứ giả dối này. Ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"
Khoang Nhạc lắc đầu.
Tề Lạc Nhi mặt đen một nửa: "Có cái gì không thể nói ?"
Khoang Nhạc nhàn nhạt nói: "Chuyện liên quan đến Thiên Cơ, không thể tiết lộ quá nhiều. Cô nương về sau thành tựu phi phàm, nhưng làm chuyện gì cũng phải nhớ lưu lại ba phần đường sống cho mình. Chuyện tình cảm không muốn là có thể được."
Tề Lạc Nhi tự sờ sờ mặt của mình, lại một người nói mình là Thiên nữ.
Vòng một vòng lớn cững không biết chuyện Thiên nữ là như thế nào?
Thiên nữ so với tiên hoặc ma chắc là cao cấp hơn đi?
Nhìn bộ dáng mình bây giờ như vậy, thật sự không giống Thiên nữ gì . . . . . .
Hơn nữa mình cũng không lý tưởng xa vời, chỉ muốn trở về thế giới của mình, giả như không thể quay về, có thể đem Vân Họa theo đuổi tới tay, cùng hắn song túc song phi (như hình với bóng) cũng là chủ ý tốt .
Nàng biết hỏi nữa cũng hỏi không ra cái gì, liền định không hỏi nữa.
Khoang Nhạc được Tề Lạc Nhi cho mượn điện thoại, không biết sử dụng, Tề Lạc Nhi dạy hắn một hồi, lại cùng hắn tán gẫu một lát liền đi ra ngoài.
Nàng lại đi tới đại môn Thận Lâu cung nhìn một cái, cả Thận Lâu cung trôi lơ lửng ở trên biển, cách lục địa chừng hơn mười dặm.
Người của Ma cung muốn tiến tiến xuất xuất cũng sẽ đem Hồng Kiều để xuống .
Nước biển tựa hồ cũng không phải là nước biển bình thường, Tề Lạc Nhi từng ném xuống một tảng đá, hòn đá kia cư nhiên trong nháy mắt liền biến thành phấn vụn.
Người bình thường căn bản không cách nào đi xuống. Chỉ có giao nhân (người cá) có thể ở bên trong tự do đi lại.
Không trách được người này không hề cấm chân ta nữa, thì ra hắn biết không có mệnh lệnh của hắn, căn bản không ra được!
Nàng chỉ phải ấm ức trở lại, kế sách hiện giờ, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Liên tiếp mấy ngày, Tề Lạc Nhi cũng không có nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Vô Thương, nàng đã từng thử đi tìm hắn, nhưng hắn không phải là ở trong triều nghị sự, thì là ra khỏi Thận Lâu cung, không biết đi phương nào. Nàng căn bản không thấy được hắn!