Chương 156: Hắn lại tới, lại là vì nghĩa nữ hắn
Có người đánh nhau ở đây!
Hơn nữa, còn là thần tiên đánh nhau!
Người phàm tuyệt đối không thể làm ra động tĩnh lớn như vậy!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Lạc Nhi .
Là ai sẽ chạy đến Vân Phù cung đánh nhau?
Theo Tề Lạc Nhi biết, trên đỉnh núi Vân Phù cung có một đại kết giới.
Người bình thường đừng nói là đi lên, chính là tìm cũng không tìm được .
Kia - sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là - hắn!
Một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra, tim Tề Lạc Nhi chực nhảy lên. Chân trượt, suýt nữa ngã lăn xuống sơn đạo.
Nhất định là hắn!
Cũng chỉ có hắn có thể không coi kết giới Tử Vân môn ra gì, tùy ý ra vào.
Huống chi Tề Lạc Nhi biết, nếu Nguyệt Vô Thương muốn cứu nghĩa nữ của hắn thì nhất định sẽ tới trộm Hàm Nguyệt Thảo!
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lời Đậu Đinh nói, chợt một phát bắt được chân nhỏ của nó: "Đậu Đinh, như lời ngươi nói, muốn cho ta xem biển hoa, bên trong có Hàm Nguyệt thảo hay không?"
Đậu Đinh quơ quơ cái đầu: "Chắc là có, ta nhớ bên trong có một loại cỏ màu bạc trắng, nhân loại các ngươi tựa hồ gọi nó là cái gì Hàm Nguyệt thảo."
Quả nhiên là như thế!
Nói như vậy, ở trong sơn cốc đánh nhau là Nguyệt Vô Thương . . . . . .
Lòng Tề Lạc Nhi bang bang cơ hồ muốn nhảy ra khỏi miệng.
Đối với Nguyệt Vô Thương, nàng thủy chung không rõ là cảm giác gì.
Nàng vẫn nghĩ Bạch Ly là bằng hữu tốt nhất của mình.
Nhưng Bạch Ly căn bản không tồn tại, nàng là do Nguyệt Vô Thương biến hóa ra.
Mà tướng mạo Nguyệt Thương cùng Bạch Ly khác nhau, mặc dù cũng là xinh đẹp kỳ ảo, nhưng làm cho nàng có cảm giác vừa quen vừa lạ.
Huống chi lúc hắn ở trước mặt nàng đánh chết Tô Vân la, thủ đoạn rất độc ác, xuất thủ không chút lưu tình khiến cho nàng bắt đầu có cảm giác sợ hãi.
Hiện tại, hắn lại tới là vì nghĩa nữ của hắn.
Gặp hắn lần này, nên coi hắn như bạn tốt Bạch Ly? Hay là, ma đầu Nguyệt Vô Thương?
Rốt cuộc người nào mới thật sự là hắn?
Tề Lạc Nhi đến từ hiện đại, quan niệm tiên ma tự nhiên không có nặng như vậy.
Ở trong cảm nhận của nàng tiên cùng ma cũng không có cái gì bất đồng
Chương 157: Thấy lão bà thì không còn muốn chủ nhân
Tựa như trong chốn võ lâm hắc đạo cùng bạch đạo, chẳng qua là hai môn phái đối lập mà thôi.
Nhưng Nguyệt Vô Thương tiện tay chém gϊếŧ lại dọa sợ nàng. Huống chi Tô Vân La là bị hắn nhận nhầm thành Thiên nữ mà gϊếŧ chết!
Bằng không, vô cùng có khả năng người chết chính là nàng!
Nhìn ngọn núi thỉnh thoảng toát ra các ánh sáng khác nhau, nàng biết bên kia khẳng định đang đánh nhau rất khốc liệt.
Cũng không biết Nguyệt Vô Thương có thể toàn thân lấy được Hàm Nguyệt thảo mà lui hay không. . . . . .
Mơ hồ, Tề Lạc nhi có chút lo lắng cho hắn.
Nàng nhất thời không biết như thế nào cho phải, không biết nên vào hay là lui?
Đi, nàng chỉ sợ cũng không giúp đỡ được cái gì? Huống chi nàng căn bản cũng không biết nên đi giúp ai!
Hai lỗ tai nhỏ của Đậu Đinh chợt dựng lên, đôi mắt to trợn lên: "Đậu Bảo! Ta cảm thấy hơi thở của Đậu Bảo !"
Đậu Bảo? Đậu Bảo ở trong tay Bạch Ly, không, trong tay Nguyệt Vô Thương!
Quả nhiên là hắn! Nếu Đậu Bảo tới, hắn tự nhiên cũng tới!
Lần này, Tề Lạc Nhi là trăm phần trăm xác định thân phận của người đến .
Đậu Đinh giống như ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật ra nó cùng Đậu Bảo chỉ mới nửa ngày không gặp mặt.
Nhưng nhìn bộ dáng kia lại giống như là đã chia cách ngót nghét một vạn năm: "Chủ nhân, ngươi trở về trước đi, ta đi xem Đậu Bảo một chút, một lát sẽ trở lại!"
Cũng không chờ Tề Lạc Nhi nói chuyện, nó như làn khói chạy đi. Làm khó thân thể tựa như viên cầu của nó, cư nhiên bay nhanh như vậy!
"Uy, Đậu Đinh, trở lại! Nguy hiểm!" Tề Lạc Nhi kêu lên.
Thấy lão bà thì không còn muốn chủ nhân!
Trước mặt là thần tiên đánh nhau, nó đột ngột vọt vào như vậy, chỉ sợ không thấy Đậu Bảo, ngược lại làm cho nhân gia cũng thành một quả bóng bị đá đi!
Tề Lạc Nhi cũng không kịp suy nghĩ, ở phía sau đuổi theo.
Vòng qua một khúc quanh, lại băng qua một đường băng, Tề Lạc Nhi chạy cơ hồ muốn tắt thở.
Vòng qua nửa ngọn núi mới nhìn thấy phía trước có cửa ra vào rất rộng rãi.
Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên càng ngày càng lớn, những ánh sáng màu sắc rực rỡ cũng càng thêm chân thật.
Tề Lạc Nhi rốt cuộc cũng lên tới đỉnh núi.