Nương Tử Kì Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa

Chương 79: Ngươi còn ngại Vân Phù cung hủy đi không hết? !

Chương 154: Ngươi còn ngại Vân Phù cung hủy đi không hết? !

Trong lòng nàng có chút buồn bực: "Chẳng lẽ hiện tại Vân Phù cung này lớn như thế chỉ có một mình nàng? Không thể nào, tối thiểu cũng có một đám trông cửa hay sai vặt gì đó a?"

Nàng lại đợi một hồi vẫn chưa thấy một người. Ngay cả Lý Ngư cũng không thấy bóng dáng.

Có Thánh nữ lăng ở trên người, Tề Lạc Nhi cũng không cảm giác bị rét lạnh nữa.

Một dòng nước ấm cuồn cuộn không dứt từ Thánh nữ lăng truyền đến người nàng. Lại lưu chuyển khắp người, cơ thể hình như cũng nhẹ đi không ít, như thoát thai hoán cốt.

Chẳng qua lúc này lòng nàng đang tràn đầy bàng hoàng, cũng không nhận thấy được bản thân có biến hóa.

Đậu Đinh ở đây bên ngoài cũng từ từ đi vào.

Đến bên cạnh Tề Lạc Nhi, lấy lòng nói: "Chủ nhân, Vân Phù cung thật to, ta dẫn ngươi đi dạo có được hay không?"

Tề Lạc Nhi trừng nó một cái: "Ngươi còn ngại Vân Phù cung chưa bị hủy hết? ! Hơn nữa ngươi nói dẫn ta đi dạo? Nơi này ngươi đã tới?"

Lỗ tai Đậu Đinh run một cái, rất tự hào mà nói: "Dĩ nhiên, ta là thần vật trời sinh, núi Tử Vân này có nơi nào mà ta không biết ? Hắc, ta còn biết trên đỉnh núi có một nơi chơi rất vui. Nơi đó có một biển hoa lớn. . . . . ."

Biển hoa?

Tề Lạc Nhi nâng lông mày lên.

Nơi này đều là băng tuyết, tại sao có thể có biển hoa?

Chẳng lẽ là hoa mai?

Ừ, nếu như có một mảng lớn hoa mai thì cũng đẹp vô cùng .

Nhưng. . . . . . Nhưng, nàng mới vừa gây đại họa, thật sự không có tâm tình đi ngắm hoa.

"Ta không đi, ngươi cứ đi đi. Nhớ về là được."

Tề Lạc Nhi hữu khí vô lực nói một câu.

"Không phải là hoa mai! Ta là thần tiên, làm sao có thể coi trọng thứ đồ bỏ như hoa mai! Nơi đó đều là kỳ hoa dị thảo, ngươi thấy cũng chưa từng thấy qua. Ngươi đi theo ta đi, bảo đảm để cho ngươi nhìn thấy là vui mừng không thôi."

Đậu Đinh hết sức khuyến khích.

"Hừ, ta không lạ gì!"

Tề Lạc Nhi vẫn còn tức giận với tiểu Đậu Đinh.

Trong lòng mặc dù dâng lên một tia tò mò nhưng trên mặt vẫn như cũ là một bộ dáng lạnh như băng.

Chương 155: Là hắn sao? "Hừ, ta không lạ gì!"

"Đi đi, đi đi, cái loại hoa cỏ đó nơi khác cũng không có. Ngươi không nhìn sẽ hối hận chết. . . . . ."Tiểu Đậu Đinh không khuất phục.

"Mới không như vậy! Ta không thích hoa hoa cỏ cỏ ." Tề Lạc Nhi nghiêng đầu đi.

"Sư phụ ngươi thường dùng hoa cỏ nơi đó luyện đan, vạn nhất có một ngày kia sư phụ ngươi có cần dùng gấp, cho ngươi đi thái, ngươi không biết đường không thể được!" Tiểu Đậu Đinh đưa ra đòn sát thủ.

Một câu nói này ngược lại đả động lòng Tề Lạc Nhi.

Tiểu Đậu Đinh nói cũng đúng, chính mình đi coi một chút, tới lúc đó không cần sợ bị lạc đường.

"Hừ, được rồi! Ta đi, bất quá, không cho ngươi gây tai họa nữa! Nếu không ta đem ngươi đập thành miếng dán nồi!" Tề Lạc Nhi cuối cùng đáp ứng.

Tiểu Đậu Đinh vui mừng nhảy lên, mắt to nhanh như chớp chuyển động. Tràn đầy hưng phấn.

Nó lại có thể hái ít Lan Tâm quả rồi . . . . . .

Có Thiên nữ chân chính ở đây, nó còn sợ không xông vào được kết giới vườn hoa kia?

Đậu Đinh sau khi tới biến hóa, một đôi cánh nhỏ đã không thấy nữa. Giờ phút này giống như trái cầu lơ lửng giữa không trung, bay bay về phía trước.

Tề Lạc Nhi theo sát phía sau nó.

Vòng qua ba tầng cung Vân Phù điện. Dọc theo đường băng nhỏ phía sau núi leo lên phía trên.

May nhờ Tề Lạc Nhi trải qua một tháng huấn luyện này, thân thể so với trước kia nhẹ nhàng hơn không ít.

Đường nhỏ như vậy cũng không làm khó được nàng.

Đường núi gập ghềnh mà eo hẹp, bậc thang từ trên xuống dưới đếm cũng đếm không hết.

Tề Lạc Nhi đang tự đi về phía trước.

Giữa không trung không có bất kì dấu hiệu nào chợt xuất hiện tia sét đánh một cái. Làm Tề Lạc Nhi giật mình, suýt nữa tự trên sơn đạo rớt xuống!

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đầy trời là ánh sao lóe lên.

Trời không có mây a! Chuyện gì xảy ra?

Đậu Đinh bỗng chốc bay trở lại: "Nguy hiểm! Nguy hiểm! Chủ nhân chúng ta mau trở về thôi!"

Tề Lạc Nhi sửng sốt: "Cái gì?"

Nàng nhìn xung quanh một cái. Cũng không nhìn ra có chỗ nào không ổn.

Huống chi đây là tiên sơn của Vân Họa, không lẽ có yêu quái gì?

Nàng ngây người một lúc, chợt thấy có mấy đạo thải quang trên không trung chợt lóe!