Chương 128: Giống như là tình nhân ôn nhu vuốt ve 2
Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy đầu vù vù vang lên.
Nàng cùng Tô Vân La tình như tỷ muội, mắt thấy nàng chết thảm ở trước mắt mình, trong l*иg ngực nhiệt huyết dâng trào, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, rút ra chủy thủ tùy thân hướng Nguyệt Vô Thương đâm tới!
Động tác của nàng nhanh như gió, nhưng còn không có đâm tới trước người Nguyệt Vô Thương, tựa như cùng gặp được một cái chắn không nhìn thấy, không đâm xuống được nữa.
Cổ tay căng thẳng, đã bị người vững vàng bắt được.
Vừa ngẩng đầu đã chống lại con ngươi cười như không cười của Nguyệt Vô Thương: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi vì nàng mà gϊếŧ ta?"
Giọng nói hắn ôn nhu như nước, Tề Lạc Nhi lại cảm thấy hàn ý dày đặc.
Cũng không biết tại sao, Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy một cổ oán khí trong lòng.
Trong con ngươi bịt kín một tầng sương mù, không kìm hãm được sẽ khóc kêu lên: "Ma đầu, nàng cũng đã từng là bằng hữu của ngươi, làm sao ngươi nhẫn tâm gϊếŧ nàng?!"
Nguyệt Vô Thương hơi sững sờ, lại bị nước mắt nóng của nàng làm cứng lại, tay hơi buông lỏng.
Chủy thủ trong tay Tề Lạc Nhi thẳng tắp hướng tim hắn đâm tới!
Một chiêu này Tề Lạc Nhi chứa đầy phẫn nộ xuất thủ, chủy thủ sáng như tuyết .
Ánh sáng chói. Trong nháy mắt tỏa khắp nơi tụ lại thành một bó.
Một kiếm này cơ hồ là Tề Lạc Nhi vận dụng hết toàn bộ sức lực.
Nhưng khi một chiêu đâm tới, Tề Lạc Nhi lại ngây ngẩn cả người.
Nguyệt Vô Thương thế nhưng hoàn toàn không có tránh né. Mặc cho chủy thủ của nàng đâm vào ngực hắn!
Mũi kiếm sắc nhọn đâm rách da thịt. Thẳng đến tim hắn.
Chỉ cần hơi dùng lực. Là có thể xuyên qua cả buồng tim. Nàng không kìm hãm được dừng lại.
Nắm chặt chủy thủ ở trong tay, chuôi đao truyền đến tần số nhảy lên trái tim của hắn.
Chỗ sâu ở trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác rung động.
Có vật ấm áp rót vào trong đó, là máu của hắn!
Theo mũi kiếm bạc màu xanh chảy xuống, nhuộm dần chuôi kiếm, cũng nhuộm dần lòng bàn tay nàng
Nguyệt Vô Thương cũng không nhúc nhích, phảng phất người bị đâm trúng không phải là hắn.
Tề Lạc Nhi lại bị máu tươi chảy xuống trên áo trắng thì ánh mắt hung hăng đau nhói.
" Tại sao không tránh? !"
Một câu nói này hỏi ra lời, Tề Lạc Nhi liền hối hận!
Một màn này giống như phim bộ cẩu huyết a, mình cư nhiên hỏi một câu lời kịch!
Chương 129: Không muốn ghi hận nữa . . . . .
"đã từng có một phần tình yêu chân thành đặt ở trước mặt của ta, ta không có quý trọng, chờ thời điểm ta mất đi, ta mới không kịp hối hận. Trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Kiếm của ngươi ở cổ họng ta cắt xuống đi! Không cần do dự nữa! Nếu như trời cao có thể cho ta cơ hội trở lại một lần nữa, ta sẽ đối với cô bé kia nói ba chữ: ta yêu ngươi. Nếu như ở phần yêu này có thêm một kỳ hạn. Ta hy vọng là. . . . . . Một vạn năm. . . . . . . "
Cũng không biết tại sao, vào thời khắc này, Tề Lạc Nhi trong đầu thế nhưng nhớ lại lời kịch kinh điển của Châu Tinh Trì . . . . . .
Đổ mồ hôi, Nguyệt Vô Thương sẽ không nói như vậy chứ?
Tề Lạc Nhi tự dưng rùng mình một cái.
"Như vậy xem như ngươi trút giận đi? Không muốn ghi hận ta nữa. . . . . ."
Nguyệt Vô Thương chợt cười, dưới ánh trăng khuôn mặt tươi cười của hắn giống như hoa đào rực sáng, không chút kiêng kỵ.
Nếu ngực hắn không chảy máu không dứt, Tề Lạc Nhi nghi ngờ chính mình một kiếm căn bản đâm trúng hư không.
Tay nàng khẽ run, mình thật gϊếŧ hắn rồi?
Hắn mặc dù là Ma Quân, nhưng hắn đồng thời cũng là Bạch Ly, Bạch Ly cùng mình như hình với bóng.
Tề Lạc Nhi nước mắt chảy ra.
Trái tim run rẩy buộc chặt, giống như là bị cái gì mãnh liệt đè xuống, chẳng lẽ đây chính là cảm giác gϊếŧ người sao?
Giống như mình còn đau hơn người bị đâm trúng . . . .
Do dự, ngón tay Nguyệt Vô Thương đã lau gương mặt của nàng, trong con ngươi lóe tia khó lường: "Tiểu Lạc Nhi, ngươi là đang vì ta thương tâm sao?"
Tề Lạc Nhi cũng không rõ là cái tư vị gì, nước mắt liều mạng chảy. Muốn ngừng cũng ngừng không được.
Một kiếm của mình đâm trúng trái tim hắn, hắn không phải là muốn chết?
Bây giờ dung mạo hắn đối với Tề Lạc Nhi là xa lạ , nhưng đây cũng là Bạch Ly sao? Mặc dù nàng nói chuyện mập mờ không rõ thường kêu nàng im lặng,
Nhưng là -- nhưng là tại trong suy nghĩ chính mình, Bạch Ly đã thân hơn so với tỷ muội.
Nàng sẽ chết ở dưới kiếm của mình sao?
Mắt thấy sắc mặt Nguyệt Vô Thương càng ngày càng tái nhợt, máu càng chảy càng nhiều, Tề Lạc Nhi chỉ cảm thấy tâm cơ hồ muốn nhảy lên .
Ngươi không thấy ta bị trọng thương sao? "Nha đầu ngốc, ngươi lấy ở đâu nhiều nước mắt như vậy? Không bỏ được ta, vậy thì cùng ta đi thôi!"
Hắn mỉm cười nói, Tề Lạc Nhi lảo đảo hạ xuống, suýt nữa té trong ngực của hắn!
"Buông nàng ra!"
Một thanh bảo kiếm lóe hàn quang từ sau lưng Nguyệt Vô Thương đâm tới đây!
Nguyệt Vô Thương mỉm cười, ống tay áo phất một cái, một đạo tử quang bay ra, vừa vặn cùng đón bảo kiếm kia.
" phanh " một tiếng vang lớn, Nguyệt Vô Thương lui về phía sau một bước, chủ nhân thanh kiếm kia lui ba bước.
Nguyệt Vô Thương cười tủm tỉm, tròng mắt khom thành trăng lưỡi liềm: "Lăng Hư Tử, ngươi đánh lén sau lưng bản chủ?"
Lăng Hư Tử giận đến thân thể đều phát run.
Thật vất vả mới phát hiện Thiên nữ cứ như vậy bị chết!
Mấy năm tâm huyết hóa thành bọt nước, hắn lại có thể nào không tức? !
"Nguyệt Vô Thương! Lần này ta cho ngươi đến được đi không được!"
Bảo kiếm Lăng Hư Tử giống như Lưu Ly, lóe hàn quang chói mắt.
Hắn vung tay lên, mọi người tự động tránh ra một chỗ đất trống.
Nguyệt Vô Thương cười ha ha, lười biếng liếc Lăng Hư Tử một cái: "Ngươi nhất định phải cùng ta đánh? Ngươi quên thời điểm bị ta đánh khắp nơi bò loạn rồi?"
Lăng Hư Tử mặt trắng nõn của bỗng nhiên đỏ lên, lạnh lùng thốt: "Nguyệt Vô Thương, ta không cùng ngươi khua môi múa mép, có bản lãnh cùng ta đấu nghiêm túc!"
"Sư huynh, ta tới."
Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, Vân Họa chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mắt.
Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, đứng ở giữa Nguyệt Vô Thương cùng Tề Lạc Nhi.
Nguyệt Vô Thương con mắt nhíu lại, lười biếng nói: "Vân Họa , ta mặc dù luôn luôn cùng ngươi không hợp nhau, nhưng cảm giác miễn cưỡng ngươi được cho quân tử, thế nào cũng làm hành vi kẻ tiểu nhân?"
Vân Họa lông mày rậm nhảy lên: "Có ý tứ gì?"
Nguyệt Vô Thương lười biếng ngáp một cái, chỉ chỉ chuôi chủy thủ cắm trước ngực mình: "Ngươi không thấy ta bị trọng thương sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Lão hỗn đản Lăng Hư Tử luôn luôn hèn hạ vô sỉ, ta cũng lười cùng hắn so đo. Hắn làm như vậy ta không kỳ quái, không nghĩ tới ngươi mạnh khỏe lại học thói xấu, cùng người vô sỉ này chung đυ.ng lâu, cũng đem ngươi hun tối. . . . . ."
Thanh âm mấy câu hắn nói dường như không lớn, nhưng toàn trường đều nghe rõ ràng.