Nương Tử Kì Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa

Chương 55: Nhiều người nhàm chán

Chương 106: Nhiều người nhàm chán

Một mặt nói, một mặt chuyển động con ngươi quan sát bốn bề.

Kỳ quái!

Bị bắt đều là những đệ tử chưa nhập môn như nàng, mà đệ tử chính thức của Tử Vân môn lại không thấy đâu.

Vậy Nhạc Trung Vân với Lý Ngư đâu?

Bọn họ không phải cũng theo bảo vệ các nàng sao?

Chẳng lẽ họ đều không địch lại yêu quái cho nên chạy trốn?

Nếu như ngay cả họ đều không phải đối thủ của mấy tên yêu quái này, vậy mình và Bạch Ly. . . . . .

Lòng Tề Lạc Nhi trầm xuống.

Sắc mặt Bạch Ly đen hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Tiểu Lạc Nhi, người của Ma giáo chưa chắc đã xấu xí . . . . . ."

Tề Lạc Nhi sững sờ một chút, mắt quét qua sáu giáo đồ Ma giáo một cái: "Không xấu xí? He he, ít nhất sáu tên ma giáo trước mắt này đều xấu hết thuốc chữa, như vậy chẳng phải những kẻ khác trong ma giáo đều có hình thù kỳ quái nha. Điều này cũng chứng tỏ, thì ra là người trong Ma giáo đều là kẻ bại hoại. . . . . ."

Khóe miệng Bạch Ly giật giật, lạnh lùng nói: "Ai nói sáu kẻ này là người Ma giáo? Làm sao cô biết chúng không phải là những kẻ giả mạo ? !"

"Giả mạo? Kẻ nào sẽ nhàm chán như vậy?

Nơi này chính là địa bàn của Tử Vân môn.

Ở chỗ này mạo danh người Ma giáo, trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa!"

Tề Lạc Nhi lập tức bác bỏ lời nói của Bạch Ly.

Bạch Ly tà mị cười nhẹ một tiếng: "Nhàm chán? Kẻ nhàm chán rất nhiều!"

Ôm cánh tay trước ngực, một bộ dáng đứng xem trò náo nhiệt.

Tề Lạc Nhi tất nhiên không có tâm tình cùng nàng tranh cãi.

Nhìn sáu ma đầu: "Chúng ta đều là đệ tử chưa nhập môn của Tử Vân môn, các ngươi dầu gì cũng là người của Ma cung, làm khó dễ mấy kẻ yếu ớt như chúng ta không sợ hạ thấp bản thân sao? Ta nghe nói thủ lĩnh Ma Cung các ngươi tên gọi Nguyệt Vô Thương, cũng coi như một đại nhân vật, hắn bảo các ngươi gây khó dễ những người bình thường như chúng ta sao? Các ngươi không sợ bị hắn trừng phạt?"

Tề Lạc Nhi biết nếu động thủ nàng tuyệt đối đấu không lại. Chỉ có thể dùng lời nói uy hϊếp bọn chúng, xem xem có thể tìm ra một lối thoát hay không.

Lý Ngư, Nhạc Trung Vân không ở nơi này, nhất định là đi tìm viện binh.

Mình ở nơi này có thể kéo dài thời gian, tốt nhất có thể kéo dài cho đến khi viện binh đến.

Chương 107: Coi mình như thịt heoLý Ngư, Nhạc Trung Vân không ở nơi này, nhất định là đi tìm viện binh.

"Ha ha ha! Tiểu nữ nhi, ngươi không làm khó được bọn ta đâu. Giáo chủ của chúng ta sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt thế này! Huống hồ người cũng ăn thịt người . Hai tiểu nữ nhi này thịt tươi mới như vậy, rất hợp khẩu vị giáo chủ của chúng ta, nếu ta đem các ngươi dâng lên, chẳng những không bị phạt, biết đâu còn được thưởng nha haha. . . . . ."

Tề Lạc Nhi trong lòng khẽ động.

Đám người này muốn đem nàng và Bạch Ly hiến tặng cho thủ lĩnh của bọn hắn.

Nói như vậy, bọn họ tạm thời chưa định gϊếŧ hai nàng. . . . . .

Nàng đọc chú niệm cực nhanh, duỗi tay ra, móc ra một cây chủy thủ, đặt ở cần cổ của mình: "Hừ, muốn mang ta đi dâng hiến? Không có cửa đâu! Ta đây sẽ chết cho các ngươi xem! Để cho các ngươi hiến phải không!"

Sáu ma đầu kia sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới nàng ra một chiêu này.

Trư đầu nhân kia có vẻ là thủ lĩnh trong sáu người này: "Đợi chút! Ngươi chết thịt cũng không còn tươi nữa, hiện tại bọn ta sẽ không gϊếŧ ngươi. Ngươi thấy sao?"

Trán Tề Lạc nhi chảy xuống một vạch hắc tuyến.

Nha, mấy ma đầu này coi bản thân như đang đi mua thịt heo à? Còn nói không tươi ngon.

Chẳng qua, nàng cũng chỉ định đánh cuộc một lần, kết quả không ngờ đúng mong muốn của nàng!

"Thả những tỷ muội khác! Ta đi theo các ngươi!"

Tề Lạc Nhi được lợi thế, khẩu khí cũng lớn hơn.

Sáu người kia rõ ràng sửng sốt một chút, ngay cả Bạch Ly sau lưng cũng hơi nhíu lông mày.

Trư đầu nhân âm u nhìn Tề Lạc Nhi nói: "Tiểu nha đầu, làm sao ngươi xác định bọn ta sẽ không gϊếŧ ngươi? Ngươi chết hay không có quan hệ gì với bọn ta? !"

Chủy thủ trong tay Tề Lạc Nhi khẽ động, có tia máu theo lưỡi đao chậm rãi chảy xuống.

Chân mày cũng không nhíu một cái, lạnh lùng nói: "Các ngươi có thể không gϊếŧ ta. . . . . ."

Dòng máu đỏ tươi rỉ ra trên cần cổ trắng nõn của nàng, có một loại xinh đẹp kỳ dị cùng rung động mãnh liệt.

Sáu người kia có vẻ không ngờ tới Tề Lạc Nhi sẽ dứt khoát như thế, Trư đầu nhân cuống quít nói: "Đợi chút, nếu muốn chúng ta thả các nàng, ta có một điều kiện!"

Tề Lạc Nhi chợt nhíu mày: "Điều kiện gì?"

Trư đầu nhân nói: "Ta muốn xem xem ngươi có bản lãnh gì, có đáng để cho ta đổi nhiều lấy một hay không. Có dám cùng ta tỷ thí một chút?"