Nương Tử Kì Cục, Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa

Chương 8: Cười như vậy thật sự không giống một tiểu hài tử đâu

Chương 14: Cười như vậy thật sự không giống một tiểu hài tử đâu...

Lúc ở hiện đại, nàng đã được học qua kĩ thuật leo núi, có leo hơn mười tầng cao ốc cũng không mệt.

Sườn núi này dựng thẳng từ trên xuống dưới nhưng cũng không làm khó được nàng.

Chỉ là còn phải mang theo tiểu tử này.

Vác thêm một người trên lưng không biết có lên được hay không?

Nàng liếc qua tiểu tử kia, thấy hắn cứ gật gà gật gù, có vẻ đang rất buồn ngủ

Nàng bật cười, tiểu hài tử quả nhiên là không chịu được mệt mỏi.

Tiểu tử này tuy thông minh lại cổ quái, nhưng rất hợp ý nàng.

Thấy tiểu tử khó chịu, lòng nàng mềm nhũn, vuốt vuốt đầu hắn: "Cục bột, cậu vào trong lều vải ngủ đi?"

"Vậy còn ngươi?" Đôi mắt trong suốt mở to.

"Ta phải gác đêm, rừng rậm này nhiều dã thú, không thể để cho lửa tắt..." Giọng Tề Bảo Nhi phát ra kèm theo bất đắc dĩ cùng mỏi mệt.

Nàng cũng rất muốn ngủ, nhưng nơi này chỉ có hai người một lớn một nhỏ, nàng tự nhiên không thể để cho tiểu hài tử gác đêm.

Tiểu tử chép miệng: "Nhưng mà ta đói."

Hắn nói Tề Bảo Nhi mới nhớ mình cũng chưa ăn tối.

Nàng vốn định đi kiếm chút gì đó về ăn, nhưng lại không yên tâm để tiểu hài tử ở một mình.

Không khỏi thở dài: "Hay là ăn đồ ăn dự trữ vậy ."

Nàng lấy trong ba lô ra gói bánh khảo, đưa cho hài tử kia một khối.

Hắn nhìn nhìn vật nhỏ hình vuông, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Nếm thử một miếng, hơi khô cứng, lại ngọt nhẹ... Khẽ nhíu mày. Lại là ngọt...

Bánh khảo hơi khô, Tề Bảo Nhi lấy ra bình nước du lịch uống vài ngụm.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tiểu tử kia sáng rõ nhìn chằm chằm vào nàng.

Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào bình nước du lịch.

Tề Bảo Nhi tất nhiên biết nó tò mò cái gì. Nàng mỉm cười: "Cục bột, uống hớp nước đi."

Tiểu hài tử nhận lấy, uống vài ngụm. Ồ, nước vẫn còn ấm.

Hắn nhìn nhìn cái bình vừa kỳ lạ lại xinh đẹp này, lại ngó qua cái ba lô kì quái bên cạnh nàng, lông mày khẽ nâng lên, đôi mắt híp lại, khóe môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Tề Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng sửng sốt.

Cái này... Cười như vậy thật sự không giống một tiểu hài tử...

Chương 15: Một đêm dài

Tiểu hài tử thấy Tề Bảo Nhi có chút giật mình.

Hắn làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Trên người ngươi thật sự có không ít đồ vật cổ quái. Cho tới giờ ta vẫn chưa từng thấy qua. Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"

Tề Bảo Nhi cười ha ha, gõ đầu nó: "Ta đã nói rồi mà, chuyện trước kia ta đã quên sạch rồi, cậu còn hỏi! Xú tiểu tử ăn nói không có tôn ti, mở miệng ra là ta với ngươi, tốt xấu cũng phải gọi ta là tỷ tỷ chứ."

Hài tử liếc nhìn nàng, phủi tay: "Được rồi, ta ăn no rồi, ta đi ngủ đây."

Hắn cười tủm tỉm chui vào lều vải.

Hừ, tiểu hài tử chết tiệt, bắt nó gọi một tiếng tỷ tỷ còn khó hơn lên trời!

Tề Bảo Nhi thở dài, bỏ thêm củi lửa.

Aizz, một đêm thức trắng đây.

Có lẽ nàng phải kiếm trò gì tiêu khiển để vượt qua đêm dài dằng dặc thôi.

Nàng sờ sờ túi áo.

May quá, may quá, điện thoại di động của nàng vẫn còn.

Tuy ở thời đại này không có tín hiệu, nhưng nàng vẫn có thể chơi game đấy.

Máy của nàng sử dụng pin năng lượng mặt trời, không phải sợ sẽ hết pin.

Trên điện thoại nàng đã cài đặt sẵn hơn mười trò chơi, nàng chọn vài trò thú vị chơi tiếp...

Một đêm dài nhạt nhẽo trôi qua.

Tề Bảo Nhi chưa muốn ngủ, nhưng nàng quá mệt mỏi.

Hừng đông vừa lên, nàng đã ngủ gật tại chỗ.

Lều vải được vén lên, tiểu hài tử bước ra.

Tề Bảo Nhi ngồi đó, đầu úp vào đầu gối ngủ say.

Hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng, nữ tử cổ quái này, hắn đi khắp tam giới cũng không gặp được người thứ hai như nàng.

Nhất là đồ đạc của nàng.

Mỗi thứ hắn đều chưa từng thấy, chưa từng nghe, không biết lai lịch, xuất xứ của chúng thế nào...

Nghe thấy tiếng động, cơ thể Tề Bảo Nhi khẽ nhúc nhích.

Có vẻ như nàng sắp tỉnh lại.

Tiểu hài tử khẽ nhíu mày.

Hắn giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng bắn vào giữa trán Tề Bảo Nhi.

Miệng Tề Bảo Nhi lẩm bẩm một tiếng, lại gục xuống ngủ tiếp.

Tiều hài tử cười nhẹ một tiếng.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mắt hiện lên một vòng hào quang.