“Hoàng Hậu” Thượng Vị Chỉ Nam

Chương 16

“Được, vậy đa tạ Ngũ muội muội." Lục biểu tỷ thở phào nhẹ nhõm, nữ nhi ấy đương nhiên muốn cùng các khuê tú hôm nay giao hảo, nghĩ rải lưới đánh cá khắp nơi không bằng tập trung bắt một con cá, Vương Sóc là con gái của quận chúa, cháu gái duy nhất của Dũng vương phi, nếu được Vương Sóc nói một câu tốt, còn hơn nữ nhi ấy nịnh hót trước mặt Dũng vương phi nửa năm. Lúc này Vương Sóc thịnh tình như thế, đúng lúc phải nắm bắt.

Vương Sóc cười nhìn theo Lục biểu tỷ đi xa, mới mang theo đại nha hoàn Xuân Phân cùng Đại Hàn đi vào bên trong. Hành lang cầu Cửu Khúc được xây dựng trên một vùng nước, trên mặt nước còn trồngd hoa thủy tiên, được người làm vườn xử lý rất tốt, hoàn toàn không có cành khô héo, chỉ có những bông hoa xanh nho nhỏ. Quả nhiên không phải là mùa hoa, nên hoa có chút nhỏ, màu sắc cũng không sáng sủa.

Đi dọc theo cầu Cửu Khúc quanh co, vòng qua ngọn núi, chính là một mảnh đất có dốc nhỏ, phía trên trồng đầy hoa cúc màu vàng sáng, màu vàng là màu hoa cúc phổ biến nhất, nhưng bởi vì tân triều coi Minh Hoàng là màu đại phục của hoàng đế, màu sắc như vậy cũng tôn quý lên. Những bông hoa màu vàng tươi sáng gần như lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vương Sóc tùy ý cưỡi ngựa xem hoa nhìn một chút, có chỗ khác còn trồng ra hoa cúc màu xanh lá cây "đậu xanh", quả nhiên không tầm thường, một mảnh màu xanh đậm, không giống hoa cúc Vương Sóc bình thường thấy, có chút vàng nhạt.

Những nơi bày trí hoa đẹp mà Lục biểu tỷ giới thiệu nàng đều đã xem xong, Vương Sóc liền thuận thế đi đến một vị trí không tốt.

Xuân Phân cùng Đại Hàn đi theo phía sau như được mở mang tầm mắt, phải biết rằng Dũng vương phủ có thể bày ra yến tiệc ngắm cúc đều mời những phu nhân có dnah tiếng khắp kinh thành, những hoa cúc này đương tnhiên không thể tầm thường, hai nơi này càng được coi trọng, Xuân Phân nhìn bộ dáng Vương Sóc, khuyên nhủ: "Tiểu thư, người không nhìn nữa sao? Người nhìn đóa hoa này xem, to lớn như đĩa bạc, cánh hoa tung bay, thật sự là làm cho nô tỳ mở rộng tầm mắt."

“Ừm, đúng là rất xinh đẹp, nơi này có chút nóng, chúng ta đi trước đi." Vương Sóc gật gật đầu qua loa, dẫn đầu đi đến chỗ râm mát, nắng gắt vào cuối thu thực sự vẫn rất lợi hại.

Xuân Phân cùng Đại Hàn liếc nhau, phát hiện tiểu thư nhà mình thật sự không có hứng thú, liền đi theo. Xuân Phân không hiểu, loài hoa đẳng cấp lại hiếm có như vậy, sao tiểu thư lại không thích chứ?

Xuân Phân không biết thẩm mỹ kỳ lạ của Vương Sóc, trong mắt nàng, hoa cúc màu trắng và vàng không may mắn, bởi vì khi nàng nhìn thấy hai loại hoa này nhiều nhất chính là ở tang lễ và nghĩa trang liệt sĩ. Hoa màu xanh lá cây nàng cũng không thích, nhìn nó chẳng khác gì nhìn vào lá! Vả lại Vương Sóc gặp qua nhiều loại hoa kì lạ cũng không ít, hoàn toàn sẽ không bởi vì mới lạ mà chú ý nhiều hơn.

Xuân Phân cùng Đại Hàn đi theo chủ tử ra đây chính là muốn làm cho chủ tử cao hứng, nhìn Vương Sóc không chút hứng thú, liền lấy lại tinh thần để chọc cười, chọc cho Vương Sóc cuối cùng cũng vui vẻ một chút.

Vương Sóc cao hứng cảm khái: “Nhìn kìa, lại có người đến dỗ dành ta vui vẻ, thật là mật ngọt chết ruồi mà, như thế thì sao ta có thể mãi mất hứng được a~”

Vương Sóc nửa đắc ý nửa suy nghĩ đi đến chòi nghỉ mát nghỉ ngơi, nhìn trong đình bày đủ loại điểm tâm trái cây, cũng không động đậy, chỉ dựa vào lan can nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, một tiểu cô nương một thân xiêm y màu phấn nhạt liền đi tới, Vương Sóc ngồi thẳng người, không nghĩ tới cũng có người không thích náo nhiệt như nàng.

Vương Sóc nhìn người ta là tiểu cô nương, người ta nhìn nàng mới là tiểu cô nương!

Vương Sóc thấy vị tiểu thư đó đi vào, đứng dậy, hơi gật đầu hành lễ, bởi vì không biết thân phận, nên chủ yếu là bình lễ. Vị phấn y tiểu thư kia cũng đáp lễ, sảng khoái tự giới thiệu: "Ta là nữ quyến Thành vương phủ, không biết người là ai?”

Vị tiểu thư này có chút lúng túng hỏi, dưới tình huống bình thường các vị tiểu thư như các nàng gặp mặt, sẽ có người lớn giới thiệu, hướng dẫn chào hỏi, nào cần tự giới thiệu như vậy. Vị tiểu thư này cảm thấy người ta đã ở trong đình trước, nếu không phải mình tới, cũng sẽ không có chút xấu hổ này, tự nhiên mở miệng trước.

Vương Sóc lần nữa hành lễ, miệng nói: "Không biết thân phận quận chúa, là ta đã thất lễ, xin người thứ lỗi." Nữ quyến Thành vương phủ, tuổi này chỉ có Thanh Hà quận chúa.

“Hì, quận chúa gì mà không quận chúa, ta mới đến kinh thành, còn mong được kết giao thêm vài bằng hữu!” Thanh Hà quận chúa nhìn qua cũng là người sảng khoái hào phóng.

"Ta là nữ nhi của Bá Vương thống chế đô thái úy, hôm nay đi theo mẫu thân đến thỉnh an ngoại tổ mẫu." Vương Sóc tiếp tục tự giới thiệu mình.

"Thì ra là thiên kim của Phúc Tuệ quận chúa, trách không được. Thật đáng yêu.” Nàng cùng Thanh Hà quận chúa cười nói, hai người rất giống nhau, đều chỉ mang theo hai nha hoàn, không có người đi cùng đi lại trong hoa viên lớn như vậy. Vương gia tiểu thư này là bởi vì yên tâm, Dũng vương phủ sao có thể để cho nàng xảy ra chuyện, mà mình lại là bất đắc dĩ, một quận chúa còn không bằng nữ thần tử.

Quận chúa trong lòng nghĩ, trên mặt lại là ý cười không ngừng. Vương Sóc cũng không biết đối phương người này chững chạc hơn tuổi, một nữ tử bảy tám tuổi lại có thể có nhiều tâm tư như vậy.

Hai người lần đầu tiên gặp mặt, coi như ăn ý, liền ở trong đình mát tán gẫu. Xuân Phân bóc một quả quýt, lấy phần ruột, cùng hai người Vương Sóc cùng Thành Hà quận chúa chia thức ăn, rất là khoái trá.

Hai người ngồi lâu trong đình này, một nha hoàn thở hổn hển chạy tới, hành lễ, nói: "Quận chúa vạn an, Ngũ tiểu thư vạn an, trong vườn yến tiệc sắp bắt đầu, mời hai vị quý nhân dời bước.”

Hai người lúc này trở về, đi lên đài cao. Thân phận là quận chúa, đương nhiên có tôn vị khác, Vương Sóc theo thị nữ mẫu thân nàng phái tới, đi về phía chỗ ngồi của Vương gia.

Yến hội lần này ở trong vườn đều là thiên kim quý phụ, các quý phụ đương nhiên là ngồi có vị trí dành cho thượng khách, sân khấu này chính là để lại cho các khuê tú. Quả nhiên, Dũng vương phi ngồi lên vị trí chủ vị, phát biểu một loạt: "Hoan nghênh mọi người, để hôm nay càng vui vẻ, chúng ta sẽ đến với một cuộc thi biểu diễn tài năng, tự nguyện tham gia, làm gì cũng được, đương nhiên, làm thơ là tốt nhất.”

Vương Sóc tuổi này, cũng chỉ là vừa biết chữ, làm thơ gì cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ chuyên tâm xem náo nhiệt.

Ba vị tiểu thư mà Phúc Tuệ quận chúa coi trọng cũng có tác phẩm hay, Cố cô nương nhà Tả thị lang hộ bộ không hổ danh tài nữ, tài hoa xuất sắc, đọc đến gắn bó lưu hương. Tả Đô Ngự Sử gia Tôn cô nương gia dùng tài trí cùng sự khéo léo, được mấy vị phu nhân khen ngợi. Liễu cô nương khanh gia Đại Lý tự thơ làm bình thường, nhưng viết chữ rất đẹp, tác phong cũng không kiêu ngạo không nóng nảy, Vương Sóc cũng nhìn thấy mấy vị phu nhân gật đầu mỉm cười.

Bởi vì trên danh nghĩa đây là hội thơ, không có ai thể hiện tài năng khác, chỉ là hoặc là trưng bày thi tài, cộng thêm thư pháp, hoặc là đơn giản là mất nét vẽ, tóm lại đều là thi tài trên giấy. Vương Sóc suy nghĩ viển vông, ngộ nhỡ nhà nào có người không am hiểu đọc sách viết chữ thì sẽ như thế nào?

Yến tiệc ngắm cúc đến gần buổi chiều liền kết thúc, mọi người cùng nhau dùng một bữa ăn đặc sắc với hoa cúc, rồi tự mình tản đi. Trong bữa tiệc, chỗ ngồi của Vương Sóc "vừa vặn" ngay bên cạnh ba vị tiểu thư quận chúa coi trọng, cũng quan sát gần một chút.

Quận chúa cùng Vương Sóc lưu lại tiễn khách về hết mới cáo từ với Dũng vương phi, trên xe ngựa trở về, quận chúa hỏi: "Con thấy ba vị tiểu thư kia thế nào?”