Đêm trăng mê hoặc lòng người, đầy đặn như tảng băng to tròn, ánh trăng tỏa ra vô số tia sáng màu lam u ám..
Khắp nơi, những yêu tinh hoa cỏ đang tu hành giữa đêm dài đằng đẵng, giờ đây lặng lẽ tụ hội, ríu rít không thành tiếng. Chúng đua nhau vươn ra cành lá non mềm, từ trạng thái co rút chuyển mình dang rộng, tựa như trút bỏ dáng vẻ khốn khổ ban đầu.
Chúng cẩn thận dẫn dắt từng chút yêu lực yếu ớt trong vụn ánh trăng đang rơi vào bộ rễ, rồi đưa về yêu hạch còn chưa hình thành trong thân, lặng lẽ luyện hóa. Tất cả đều im ắng, chỉ mong sớm ngày kết tụ yêu hạch, thuận lợi hóa hình, bước chân vào nhân thế.
Trong bóng lá rậm rạp, một tinh linh cỏ vừa run rẩy vươn chiếc lá nhỏ thì bất ngờ bị một bàn chân giẫm lên. Nó khẽ run lên vài cái, sau đó lại chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng hấp thu phần yêu lực vừa rải rác rơi xuống trong không khí.
Một con sói với thân hình cường tráng đang phi nhanh băng qua vùng đồng hoang phía dưới.
Con sói ấy dáng vẻ uy mãnh, lông đen bóng mượt, bốn chân vững chãi mạnh mẽ, từ phần eo và bụng tạo nên một đường cong uyển chuyển mà đầy sức lực. Môi nó khẽ nhếch, để lộ hàm răng sắc nhọn bên trong.
Trong đôi mắt lạnh lùng phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim. Hơi thở phả ra cũng mang theo yêu lực cường đại, khiến những linh hoa linh thảo cấp thấp chưa kịp hóa hình xung quanh khẽ run rẩy.
Nhưng có nhiều yêu tinh lại đang cố vượt qua nỗi sợ trong lòng, muốn tranh đoạt lấy phần yêu lực hiếm hoi ấy.
Dưới ánh trăng yêu mị, bóng sói lao đi thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt đã từ trung tâm lãnh địa của tộc sói vọt tới một mạch linh khí vô chủ.
Ánh mắt sắc bén bắt được một vệt trắng thuần mịn màng tỏa sáng trong đêm, con sói lập tức lao nhanh về phía đó, nhưng ngay khi sắp tiếp cận thì khẽ giảm tốc độ.
Nó lặng lẽ tiến đến gần, không phát ra một tiếng động nào, chỉ để lại vài dấu chân mờ nhạt trên mặt đất.
Trong màn đêm, mạch linh khí tự nhiên phát ra ánh sáng lam nhạt, lấp lánh như đom đóm lúc sáng lúc mờ. Vài con sói con đang tung tăng đuổi bắt những tia sáng ấy, vừa nô đùa vừa quấn lấy một con Cửu vĩ hồ khổng lồ.
Lũ sói con chưa hóa hình, chỉ là mấy cục bông đen tuyền, nằm bò trên mình con hồ ly trắng to lớn khiến khung cảnh trở nên tương phản rõ rệt.
Từ nơi ẩn nấp, con sói kia lặng lẽ hóa thành hình người, không để lại chút tiếng động nào.
Một mái tóc dài đen nhánh hòa vào bóng tối như mực, đôi mày hơi phủ sương, đường nét cứng cỏi mà anh tuấn, khí thế sắc sảo lộ rõ.
Trên người y là một thân trường bào màu sẫm, ôm lấy vòng eo săn chắc và cơ bắp rắn rỏi đầy sức mạnh.
Ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào con hồ ly phía xa, Hô Na Sách nhìn nó như thể nhìn một con mồi sắp chết.
Gần đây, Lang tộc liên tục than phiền, nhiều lần vào lúc nửa đêm phát hiện sói con mất tích. Mặc dù theo dõi canh gác cũng chẳng thu được kết quả, đành phải nhờ Hô Na Sách điều tra.
Ban đêm mải chơi, ban ngày tu luyện lại mệt mỏi rã rời, tốc độ chậm chạp, việc hóa hình thì xa vời vạn dặm — khiến các trưởng bối trong tộc vô cùng lo lắng.
Là tộc trưởng, Hô Na Sách đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cách đó không xa, con Cửu vĩ hồ vẫn kiên nhẫn chơi đùa cùng mấy con sói con, trong cổ họng nó phát ra tiếng gừ nhẹ dịu dàng. Móng vuốt sắc bén của nó suýt chút nữa đã quệt trúng mắt một sói con.
Ánh mắt Hô Na Sách chợt lạnh đi, trong lòng bàn tay âm thầm tụ khí yêu lực.
Nếu đám hậu bối này mà bị tổn thương dù chỉ một chút, thì y nhất định sẽ lột da con hồ ly kia, ném thẳng đến trước cửa Hồ tộc để răn đe.
Yêu lực cường đại tỏa ra khiến những yêu vật cấp thấp xung quanh lập tức tránh xa. Con Cửu vĩ hồ vô cùng mẫn cảm, vừa cảm nhận được điều bất thường đã lập tức hạ thấp thân mình, khẽ lắc người để mấy con sói con đang bám trên lưng rơi xuống. Sau đó từng bước một nó tiến về phía Hô Na Sách đang ẩn nấp.
Sói con bị hất xuống đất liền giơ móng vuốt nhỏ quào lấy hồ ly, miệng “au au” lên những tiếng ấm ức, không chịu để nó rời đi.
Hồ ly khẽ cất tiếng kêu dịu dàng mấy tiếng, đám sói con lập tức không còn động đậy nữa. Ngược lại còn mang vẻ e ngại sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Hô Na Sách đang ẩn thân.
Chỉ có một con sói con là không sợ, vui vẻ “au” lên một tiếng, lảo đảo chạy về phía đó.
“Lang Thập Lục.” Hô Na Sách vừa bị sói con nhào vào lòng thì lập tức thu lại yêu lực trong tay. Y nhíu mày, xách nó lên bằng cách lấy hai ngón tay nắm lấy lớp da gáy, tránh cái lưỡi nhỏ cứ liên tục thè ra định liếʍ mặt mình, sắc mặt y lạnh băng quát:
“Ngay cả hình cũng chưa hóa ra được, ai cho ngươi lén rời khỏi Viêm địa?”
Lang Thập Lục phấn khích vẫy vẫy bốn cái móng nhỏ về phía tộc trưởng của mình, sau đó quay đầu về phía con hồ ly kêu lên mấy tiếng vui vẻ.
Hô Na Sách đặt nó xuống, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của con Cửu vĩ hồ vẫn lặng lẽ dõi theo y từ nãy đến giờ.
Con hồ ly tuyết trắng ấy thân hình vô cùng đồ sộ, so với hình dáng khi biến thành sói của Hô Na Sách cũng chẳng hề kém cạnh. Ngoại hình nó thanh tú tuyệt trần, từng bước tiến lại trong ánh trăng u lam, dáng vẻ uyển chuyển như tranh vẽ.
Linh lực tràn ra từ khoáng linh bốn phía quấn quýt bên thân nó một cách thân thiết, thậm chí cả linh thảo dưới chân cũng không né tránh, như thể tự nhiên mà đón nhận sự hiện diện của nó.
Thực lực của con cửu vĩ hồ này tuyệt đối không dưới Hô Na Sách, vậy mà lại khiến vạn vật xung quanh theo bản năng mà yêu thích nó, chứ không phải khϊếp sợ hay phục tùng.
Có lẽ là vì một bên bá đạo kiêu căng, còn một bên lại mềm mỏng dịu dàng.
Chín chiếc đuôi dài của hồ ly nhẹ nhàng đong đưa sau lưng nó, trông vừa mềm mại vừa uyển chuyển. Cửu vĩ hồ từ từ thu nhỏ thân hình khi tiến lại gần Hô Na Sách, bốn chân bước đi uyển chuyển, đôi mắt xanh lam dịu dàng như nước. Từ kích cỡ như một ngọn đồi nhỏ, nó dần biến thành một con hồ ly bình thường, bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ tiến đến gần.
Rất hiếm khi có yêu vật nào dám đến gần Hô Na Sách như vậy. Thế nên khi con cửu vĩ hồ rón rén nằm xuống, cọ cọ vào bắp chân y như làm nũng, toàn thân Hô Na Sách lập tức cứng đờ, cảnh giác dựng lên cao độ.
Nhưng hồ ly dường như chẳng hề hay biết, tiếp tục cọ cọ đầy thân mật vào chân y, sau đó ngửa bụng nằm lăn ra đất, lộ ra tư thế hoàn toàn tín nhiệm và thân thiết.
Đôi mắt hồ ly dài và hẹp khẽ cong cong, miệng mỏng hé mở, cất giọng nói:
"Ca ca tốt, cùng ta làm một giao dịch, được không?"
Quả là một con hồ ly có dã tâm, tâm tư khó dò.
Gần như ngay lập tức, Hô Na Sách nhớ lại lời Phụ vương từng dặn:
“Lời hồ ly nói, một câu cũng không được tin.”
Hàng mày sắc sảo của y khẽ nhướng lên, vẻ mặt lạnh tanh cúi xuống nhìn con hồ ly vẫn còn đang cố tiến lại gần.
Thấy con hồ ly ngốc nghếch kia vẫn không biết sợ là gì, còn rướn đầu về phía chân y, Hô Na Sách mím môi thành một đường cong lạnh lùng đầy xa cách, trong lòng cực kỳ khó chịu, liền vung chân đá phăng con hồ ly thân mềm thể yếu kia ra xa mấy trượng.
Lang Thập Lục thấy tộc trưởng ra tay thô bạo, lập tức nằm lăn ra đất, dùng hai cái móng nhỏ che mặt kêu “oái” một tiếng đầy đau đớn, rồi lại bật dậy, chuẩn bị bò về phía con hồ ly đang kêu la thảm thiết.
Giả vờ giả vịt.
Hô Na Sách hừ lạnh trong lòng.