Ngay khi Tạ Tinh Tinh và Ngu Điềm về đến nhà với một chai rượu vang đỏ trên tay, Tạ Tinh Tinh đã vội vàng giục Ngu Điềm giúp cô tìm mua về đá trừ tà.
Ngu Điềm đã đấu tranh với người bán hàng một lúc, mua được hai chiếc vòng tay với giá rất phải chăng mang ý nghĩa hài lòng đẹp ý, cầu được ước thấy.
Lý do chính là thực sự không có viên đá nào có thể tránh những người không muốn gặp.
Ngu Điềm cầm điện thoại, đi đến cửa phòng của Tạ Tinh Tinh "Tinh Tinh, người bán hàng nói, nếu cậu muốn có được hiệu quả tốt hơn, cậu nên khắc tên của cậu và đối phương lên đó."
"Được, khắc đi, khắc Tạ Tinh Tinh với Cận Hàn."
Nói xong, Tạ Tinh Tinh cảm thấy có gì đó không ổn "Cậu không thấy như vậy sẽ trông hơi giống tín vật đính ước tình yêu sao?"
"Vừa rồi mình đã hỏi về chuyện này, người bán hàng nói rằng chữ khắc rất nhỏ, nhưng rất chính xác, hiệu quả cao."
Tạ Tinh Tinh cảm thấy rằng cũng rất đúng, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Vì Tạ Tinh Tinh đang cần gấp, vòng tay được làm theo yêu cầu liền bị thêm tiền định chế, cửa hàng đã thức cả đêm để gấp rút làm việc. Cuối cùng, vào trưa ngày hôm sau, hai chuỗi vòng tay pha lê màu đỏ và một chuỗi vòng tay bằng pha lê màu tím đã được nhanh chóng được chuyển đến đến tay của Tạ Tinh Tinh.
Tạ Tinh Tinh liếc nhìn chuỗi vòng tay pha lê màu tím, trên đó quả nhiên có một chuỗi chữ cái.
TẠ TINH TINH YÊU CẬN.
"Tạ, Tinh, Tinh, yêu, Cận."
Không có.
còn Hàn đâu?
Tạ Tinh Tinh "Chữ Hàn đâu? Ở giữa sao lại có chữ "YÊU"?"
Ngu Điềm cau mày, với lấy chiếc vòng tay: "Làm sao có thể? Để mình xem, mình đã mua rất nhiều vòng tay ở chỗ cô ấy, chưa bao giờ bị lỗi."
Ngu Điềm nhìn vào, nhưng thực sự là sự thật.
Ngay lập tức liên hệ với người bán cũng chụp một tấm gửi sang.
Người bán hàng giải thích [*Ngượng ngùng* yêu yêu, tên đầy đủ không được khắc hết vì thật sự tôi không thể khắc được, còn kí tự "yêu" là do đêm qua tôi quá lo lắng nên đã khắc sai, thuận tay theo trường hợp bình thường các cặp đôi sẽ làm vòng tay tình nhân đều sẽ khắc "yêu", hay là tôi khắc bù cho cô thêm một chiếc, cô xem có được không?]
Tạ Tinh Tinh "..."
"Sao mình cảm thấy cửa tiệm này có chút không đáng tin nhỉ?" Tạ Tinh Tinh liếc chiếc vòng trong tay, cảm thấy có chút ngột ngạt, đặc biệt là kí tự "yêu" kiều chói mắt.
Ngu Điềm cũng cảm thấy có chút không nói nên lời, chuyện lớn như vậy sao có thể nhầm, lần này hai người liền trở thành người yêu, quan trọng nhất chính là, đây vẫn là vòng tay cầu ước nguyện.
Nhưng để mà nói, cô ấy không thể chịu đựng được Tạ Tinh Tinh ở bên một người đàn ông tồi tệ.
Vì vậy, Ngu Điềm an ủi "Có phải chúng ta quá lo lắng không, người bán hàng đã thức khuya để làm gấp, xuất hiện chút sai sót cũng không phải không có khả năng. Nếu không để cô ấy làm thêm một chiếc khác cho cậu?" để xua đuổi tà ma.
"Vậy mình sẽ mang hai chiếc từ tà, cái này mình không mang theo, cất nó ở nhà." Tạ Tinh Tinh cất chiếc vòng tay màu tím vào hộp đóng gói, sau đó ném nó lên bàn làm việc trong phòng.
Dù sao cũng đã bỏ tiền ra mua, vứt đi cũng tiếc, trên đó có khắc tên của mình cũng không thể mang đi tặng, Tạ Tinh Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ để ở nhà.
Vào lúc 1:20 chiều, Ngu Điềm nhận được cuộc gọi từ Tập đoàn Hoành Nghị đã vượt qua cuộc phỏng vấn.
Tương tự, Tạ Tinh Tinh nhận được thông báo phỏng vấn từ Quốc tế Tinh Thần.
Tạ Tinh Tinh cũng nhận được một tin nhắn WeChat từ Hàn Hi Trạch.
[Chị, chị sẽ không chạy thật chứ?]
Tâm trí của Tạ Tinh Tinh bây giờ chỉ toàn là Cận Hàn hoàn toàn quên mất việc dạy kèm cho Hàn Hi Trạch.
Tạ Tinh Tinh: [Xin lỗi, chị quên mất, bây giờ chị sẽ tới.]
Ngay sau đó, Hàn Hi Trạch đã gửi một tin nhắn thoại.
"Bây giờ chị đến đây, khi chị quay về, trời sẽ tối mất. Để cuối tuần, cuối tuần em sẽ nhắc chị, đến lúc đó chị tới sớm một chút."
Tạ Tinh Tinh: [Được, thật xin lỗi, chị không phải muốn chạy trốn đâu.]
.....
[Sáng hôm sau].
7:30 Ngu Điềm làm bữa sáng, Tạ Tinh Tinh nhìn chiếc qυầи ɭóŧ gợi cảm khiến cô xấu hổ đang treo trên cửa sổ liền nhét vào góc tủ.
Sau khi hai người ăn sáng thay quần áo, Tạ Tinh Tinh đeo chiếc vòng tay trừ tà vào.
Cùng nhau đi tàu điện ngầm đến thẳng hai tòa nhà sang trọng bậc nhất trong trung tâm thành phố.
Tạ Tinh Tinh hôm nay ăn mặc trang trọng hơn, váy ngắn đen, áo sơ mi trắng đơn giản, mắt trang điểm nhẹ, son môi màu cà chua tôn lên nước da trắng nõn, mái tóc dài mượt xõa ngang vai làm nổi lên ngũ quan tinh xảo khiến toàn thân càng thêm xinh đẹp.
Vừa bước vào Tòa nhà Quốc tế Thinh Thần, Tạ Tinh Tinh đã gặp lại người quen.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa?
"Tạ tiểu thư?" Ân Gia Mặc cười cười nhìn cô từ trên xuống dưới, tựa hồ có chút sợ hãi xác định người trước mắt có phải là Tạ tiểu thư hay không.
Tạ Tinh Tinh nhướng mày, "con vịt" này sao lại đến đây?
Tòa nhà này thuộc về Thịnh Thần, anh ấy đến... Chẳng lẽ đến đây để làm việc?
Ban ngày tới Thịnh Thần làm việc, buổi tối lại làm "vịt" ở quán bar, một lúc bươn chải cả hai công việc?
Theo giá 100 nhân dân tệ một đêm, thực sự cũng không đủ để nuôi sống bản thân, trách không được anh ta lại làm hai công việc cùng lúc.
Nhưng Tạ Tinh Tinh vẫn muốn chắc chắn, để không phạm sai lầm: "Mặc tiên sinh, anh đến đây để làm việc à?"
Ân Gia Mặc mỉm cười và gật đầu: "Vâng."
Mặc dù Ân Gia Mặc tự mình mở một công ty giải trí, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến Thịnh Thần chấm công, cũng coi như đi làm.
Tạ Tinh Tinh cảm thấy rằng đây là một tia sét giữa trời xanh.
Nếu cô đến làm việc ở đây, không phải bại lộ hết rồi sao?
Điều này thực sự buộc cô phải chuyển đến sống trên một hành tinh khác?
Không có nơi nào trên thế giới này không liên quan đến Cận Hàn sao?
Cô không tin.
Ân Gia Mặc nhìn trang phục của cô, nghi ngờ hỏi "Cô cũng tới đây làm việc à?"
Tạ Vãn có công ty riêng, làm sao cô ấy có thể ra ngoài làm việc được.
Tạ Tinh Tinh ngay lập tức phủ nhận "Tất nhiên là không, bạn tôi làm việc ở đây, tôi đến gặp cô ấy."
Ân Gia Mặc thản nhiên hỏi: "Bạn của bạn tên gì?"
"Anh không biết cô ấy đâu, tôi chờ cô ấy tan làm rồi lại đến."
Tạ Tinh Tinh không muốn bịa ra một cái tên khác, nếu như bị bại lộ, cô lại phải tìm chuyện khác để lấp liếʍ, đầu cô sẽ nổ tung mất.
"Anh mau đi làm đi, lát nữa sẽ muộn." Tạ Tinh Tinh cau mày nói với hắn.
Ân Gia Mặc "Tôi không vội, Tạ tiểu thư có thời gian không?"
Anh không vội! Có còn thời gian không?
Có cũng không cho anh.
"Tôi không có thời gian, tôi đi đây, tạm biệt."
Khi Tạ Tinh Tinh rời Thịnh Thần, tâm trạng rất không tốt.
Vừa về đến nhà, cuộc gọi video của Tạ Vãn lại đến.
Tạ Tinh Tinh phàn nàn "Chị, em bị chị lừa, tự làm hẹp con đường của mình."
Ở bên Tạ Vãn đã là đêm khuya, cô ấy vẫn ngồi trong văn phòng, đầu đầy dấu chấm hỏi vì những lời của Tạ Tinh Tinh " Tại sao em nói vậy?"
"Bây giờ ra cửa người em gặp không phải Cận Hàn, chính là người quen của Cận Hàn. Ngay cả bạn của em cũng làm việc trong công ty của Cận Hàn. Để tránh đυ.ng mặt anh ta, em bây giờ còn đeo một cái vòng tay trừ tà." Tạ Tinh Tinh nói, đưa tay lên lắc lắc hai lần, cho Tạ Vãn xem hai chiếc vòng tay trên cổ tay.
Tạ Vãn lúng túng cười "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Tại sao không, hôm nay em là vì chị mà không đi phỏng vấn, bạn của Cận Hàn cũng làm ở công ty đó, chị phải bồi thường thật thỏa đáng cho em."
"Được, bồi thường đều dễ nói." Tạ Vãn cười nham hiểm, "Có thể giúp chị một chút được không?"
Tạ Tinh Tinh có linh cảm rằng 80% việc này có liên quan đến Cận Hàn, cô không nói gì, im lặng nhìn Tạ Vãn, trong mắt lộ rõ vẻ cự tuyệt.
Tạ Vãn giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục: "Chính là buổi xem mắt lần trước, mẹ của Cận Hàn nói rằng anh ta có ấn tượng rất tốt với em, sau đó mẹ chị và mẹ của Cận Hàn đã sắp xếp cho cả hai đến thành phố A đi biển nghỉ mát."
Ấn tượng tốt?
Tốt ở chỗ nào?
Có phải cô làm quá tốt?
Còn nữa...
"Nhìn hải*(biển) ở thành phố A! Hải ở Hải thị không đủ hải sao! Còn đi thành phố A, chẳng phải chỉ là một phần biển thôi sao? Có khác biệt gì không? Ngắm nó xem có gì khác nhau không hả?"
*tác giả chơi chữ ở đây nên mình giữ nguyên bản gốc nha
Tạ Vãn hơi chột dạ "Tất nhiên là có...Từ Hải thị lái xe đến biển mất khoảng một giờ, lái xe đến biển ở Thành phố A mất bốn giờ, sự khác biệt là em một ngày không được trở về." Tạ Vãn nói những lời sau đặc biệt nhỏ, nhưng Tạ Tinh Tinh nghe lại đặc biệt rõ.