Dưới Mái Hiên

Chương 35: Lưu Manh

Sáng sớm hôm sau, Trình Tiêu xin phép nghỉ làm.

Chu Thanh Dao ngủ rất say, lúc tỉnh giấc đã là bảy giờ sáng, trên giường chỉ còn mình cô, cô nghĩ đến đã bỏ qua thời gian đi làm của anh, vội vàng lê dép nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử.

Phòng khách nhỏ vô cùng yên tĩnh, cả căn nhà đều được ánh sáng chiếu vào sáng ngời.

Phòng bếp liên tục truyền ra tiếng bát đũa va chạm vào nhau, trong lòng cô kiên định, đón lấy ánh mặt trời cười khanh khác duỗi lại eo, đón toàn bộ ánh nắng màu xuân ấm áp.

Nước nóng trong nồi sôi lên, Trình Tiêu bỏ mì sợi vào, trên lưng chợt nóng lên có đôi bàn tay nhỏ bé cuốn lấy eo cường tráng của anh.

Anh nở nụ cười nhẹ, đầu cũng không quay sang, “Dậy rồi?”

Chu Thanh Dao từ bên hông anh ló đầu ra, hoang mang hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Sợ em dậy không tìm thấy anh, lại tức giận trở thành cá nóc.”

Cô giận dỗi, “Anh mới là cá nóc…”

Trình Tiêu chỉ cười mà không nói gì, thuần thục bỏ thêm vào nước chút muối và vài giọt dầu.

Cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, ôm một lát lại cảm thấy chưa đủ, sờ qua sờ lại trên lưng anh.

Sau mấy phút, quen mặt, cô được cõng đến nhà vệ sinh đánh răng.

Sau đó…

Tiêu gia xương cốt sắt đá vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, “Này cũng muốn anh đánh giùm sao?”

“Không muốn động…”

Chỉ có khi cô ở trước mặt anh mới có thể trở nên như thế này, cũng chẳng khác động vật không xương là bao, không có lúc nào là không thấy xấu.

Anh nhướng mày, “Bước tiếp theo có phải là không nên ăn cơm không?”

“Cũng… Cũng không phải không được.”

Nói xong cô thấy chột dạ, ôm lấy eo anh làm nũng đong đưa cái eo nhỏ, “Sự trong sạch của con gái là quan trọng nhất, anh dám không phụ trách thử xem?”

Tiêu Gia bị chọc cho cười, “Sự trong sạch của anh không quan trọng sao?”

“… Không giống nhau mà.”

“Sao lại không giống?”

Cô ngưỡng mặt nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt như trăng khuyết vụt qua ánh sáng, “Anh thoải mái nhiều hơn một chút…”

Anh im lặng không lên tiếng nhìn cô vài giây, phút chốc đã ôm lấy cô đặt lên trên bàn rửa mặt, bàn tay rộng thùng thình vén vạt áo lên, mông thịt trắng mịn, vỗ vỗ gương mặt đang đỏ lên.

“Ai mới thích hơn, hả?”

Chỉ một âm cuối của anh đã làm l*иg ngực cô nóng lên, không có chút tâm tình gì, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh, “… Em.”

Anh dùng sức, mạnh mẽ như muốn mở hai cánh mông thịt ra, nhiệt độ quen thuộc như đang đấu đá trong cơ thể cô, cô mơ hồ dựa vào ngồi trên người anh, kêu như mèo kêu, “Trình Tiêu…”

“Ô… Đau!”

Đầu như bị nổ tung ra, cô ôm lấy cái trán vô cùng tủi thân nhìn anh.

Trình Tiêu đứng thẳng dậy, bày ra dáng vẻ quân tử, “Bạn nhỏ à, mì nở rồi.”

“…”

Đàn ông có thể làm nửa đường rồi dừng sao, đây là năng lực tự chủ biếи ŧɦái đến mức nào thế này?

---

Mấy phút sau, Chu Thanh Dao ngồi đối diện anh, cái miệng nhỏ nhanh chóng ăn mì.

Ánh mắt ngập nước trừng mắt oán giận anh, trong đôi mắt nhỏ âm thầm trách mắng, đang ngập tràn bất mãn.

Trình Tiêu xem như không thấy, chỉ là khóe môi hơi hơi cong lên, tự mình gắp cái trứng trần vàng óng ánh vào tô cho cô.

“Anh hết đi, đừng để thừa.”

Cô không được tự nhiên “hừ” lạnh, cuối cùng vẫn ăn hết sạch mọi thứ ngay cả nước súp cũng không chừa.

Cơm nước xong, Trình Tiêu đưa cô trở về nhà.

Khi hai người tách nhau ra, anh không chịu được ánh mắt buồn bực, mất mát của cô, kéo cô vào dưới hàng hiên không người, hôn đến khi môi cô dính đầy nước, cong lên mới vui vẻ rời đi.

Chu Thanh Dao về nhà, một nhà ba người vẫn chưa trở về, cô cũng chẳng có cảm giác thất vọng gì, ngược lại còn mừng thầm vì không cần phải kiếm cớ giải thích lý do vì sao không ở nhà.

Cả một buổi sáng cô đều ở trong phòng làm bài tập, giữa trưa thì tự mình làm cơm rang trứng, bỏ thêm một chút dưa chua và bà già đỡ đầu (*), cuối cùng rắc lên chút hành, hương thơm xông vào mũi, ăn vào vô cùng thỏa mãn.

(*) Bà già đỡ đầu: Lao Can Ma hay bà già đỡ đầu là một nhãn hiệu dầu ớt (ớt sa tế) nổi tiếng của Trung Quốc.

Mãi đến tận buổi chiều khi mặt trời đã xuống núi, một nhà ba người mới cười cười nói nói về nhà.

Bố Chu đẩy cửa ra, đã thấy cô ngồi trước bàn học bài, tươi cười hiền lành nói, “Dao Dao, Tiện Tiện có mua kem cho con.”

Mặt Chu Thanh Dao chẳng chút thay đổi, bình tĩnh trả lời “à”, rồi nhận lấy cây kem cứng ngắc nói “Cảm ơn.”

Khi ông ra ngoài thì không đóng kín cửa, Chu Thanh Dao mơ hồ nghe thấy Lý Tuệ than thở, “Đã nói là nó không ăn, sau này đừng mua.”

“Mẹ nói bậy, chị thích nhất là kem đậu xanh nhân đậu đỏ.” Chu Thanh Tiện phản đối.

Lý Tuệ bị đứa con của mình làm tức giận, “Con cái thằng nhãi ranh này, giúp nó cũng chẳng giúp mẹ ruột của con.”

“Chu lột da!”

“Con nói ai là Chu lột da hả?”

Lý Tuệ tức giận, lôi tên nhóc nhỏ đi vào trong phòng, “Hôm nay mẹ sẽ lột hết một tầng da con…”

Tiếng đóng sập cửa vang lên sau đó, tiếng khóc của cậu nhóc nức nở tê tâm phế liệt vang khắp cả phòng.

Chu Thanh Dao mặt không đổi sách nghe hết một bộ phim, cúi đầu nhìn xuống.

Cây kem trong tay đã tan hết hơn phân nửa.

-

Chiều tối mấy ngày sau, người một nhà ngồi cùng nhau ăn cơm.

Chu Thanh Dao vẫn ít nói như cũ, nghe hai vợ chồng cùng cậu nhóc mặt mày hớn hở cười đùa, ăn xong trở về phòng, cậu nhóc vui vẻ, kháu khỉnh đi theo cô vào trong.

Cô có chút nghi ngờ, “Chuyện gì?”

Cậu nhóc “xuỵt” một tiếng, thần thần bí bí đóng cửa lại, ngược lại lấy trong túi quần ra 100 tệ đưa cho cô, “Đây là của bà ngoại cho em làm tiền tiêu vặt, em chưa nói cho ai đâu.”

Chu Thanh Dao nhìn thấy tờ tiền màu đỏ chót của em trai đưa, khẽ nhíu mày, “Cho chị?”

“Dạ!” Cậu nhóc gật đầu như giã tỏi.

“Chị không nhận được.”

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì là tiền của em, cho nên không thể nhận.”

Chu Thanh Tiện còn nhỏ tuổi, đối với những chuyện tranh cãi của người lớn thì không hiểu được, nghĩ cô ghét nó, cậu nhóc lại yên lặng cúi đầu, “Chị à, em biết chị tức giận với em, nhưng em thật sự biết sai rồi, sau này không dám nữa.”

Cô sửng sốt, không ngờ cậu nhóc bình thường điên điên khùng khùng nhưng tâm tư lại mẫn cảm thế này.

“Em sẽ tiếp tục để dành nhiều tiền chút, để cho chị mua váy xinh đẹp.”

Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cậu, ngây thơ còn chân thành tha thiết, “Chị đã lâu… rất lâu chưa mua quần áo mới.”

Bỏ qua chút tính trẻ con thì một câu này đã đánh thẳng vào lòng cô.

Chu Thanh Dao xoay người cố nén nước mắt, nước mắt cũng thiếu chút nữa trào ra.

Cô nức nở nói: “Bài tập hè làm xong chưa?”

Cậu từ từ lắc đầu, “Chưa xong.”

“Lấy lại đây, chị dạy em.”

Cậu nhóc vui vẻ ra mặt, dùng sức gật đầu, nhảy chân sáo đi lấy bài tập.

Cô nhìn thấy bóng dáng cậu nhóc tròn ú đi ra, rũ mắt cười khẽ.

Chu Thanh Dao, thật ra… Mày cũng không thảm như thế.

--

Cuộc sống nghỉ hè, vừa nhàm chán cũng vừa sung sướиɠ.

Nhàm chán vì ở nhà học, còn sung sướиɠ được ở chung với Trình Tiêu.

Anh bề bộn nhiều chuyện, giống hệt như con quay luôn di chuyển suốt 24 giờ, thời gian hai người gặp nhau không nhiều nhưng mỗi lần đều dính nhau như hai đứa trẻ sơ sinh.

Mỗi thứ bảy, bọn họ sẽ đến nhà ông Trương học bù, thừa dịp ông lão không nhìn thấy mà hai người sẽ anh anh em em, ông lão vừa quay sang hai người sẽ ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng nghiêm chỉnh.

Chu Thanh Dao nhìn thì trong sáng, nhưng đối với Trình Tiêu thì hết mười phần đều là quỷ háo sắc.

Thừa dịp ông lão đi siêu thị, cô vội vàng kéo Trình Tiêu tiến vào nhà vệ sinh, ôm hôn nhẹ nhàng, sau đó cả người cô đều mềm ra vì động tình, hốc mắt anh đỏ lên, du͙© vọиɠ thiêu đốt cả người.

Hô hấp Trình Tiêu gấp gáp ôm cô để lên bồn rửa mặt, cúi đầu vùi vào váy của cô.

Môi lưỡi quấn lấy nơi ẩm ướt, mềm mại của cô, hệt như khát nước liếʍ lấy huyệt nhỏ.

Cô gái nhỏ ngửa đầu, hai tay giữa chặt lấy bên cạnh bàn, hai mắt vô hồn nhìn ánh sáng chiếu lêи đỉиɦ đầu anh, từng vòng từng vòng một.

Đầu lưỡi Trình Tiêu…

Nóng quá.

Giữa lúc giật mình như hồng thủy vỡ đê, giật giật người phun lên mặt anh.

Cô gái nhỏ vô cùng thích, nhỏ giọng nức nở.

Anh bình tĩnh lau dòng nước ấm nóng trên tóc, cẩn thận lau khô miệng huyệt, sau đó ôm cô xuống dưới.

Khi xoay người, Chu Thanh Dao vẫn không muốn buông tha cho anh, bàn tay nhỏ vuốt ve cơ bụng anh.

Quả nhiên.

Cây gậy thịt đã vô cùng cứng rắn.

“… Trình Tiêu.” Cô ngẩng đầu, hơi thở vẫn vô cùng mềm mại.

Anh hít sâu một hơi, buồn bực nói, “Không có bao.”

“Lần trước cũng không…”

“Không được.”

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, cắt đứt mọi sự ảo tưởng và du͙© vọиɠ của cô, “Em còn nhỏ, anh phải bảo vệ em thật tốt.”

Chu Thanh Dao thấy anh dần mềm đi, cũng không dám làm nó sống lại nữa, mềm mại dán sát vào ngực anh cọ cọ.

“Anh như thế có khó chịu không?”

“Còn ổn.”

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, buồn bực không vui, “Quả nhiên là do em không đủ quyến rũ…”

Anh im lặng nhìn cô hai giây, phút chốc nở nụ cười, tự mình kéo khóa quần xuống, ấn bàn tay nhỏ bé của cô vào đấy, dẫn đường cho cô lấy tay giải quyết.

Gậy thịt dán sát vào tay có rất nhiều cảm xúc, vừa nóng vừa ngứa.

“Giúp anh… làm nó mềm xuống.”

Vành tai trắng nõn bị anh cắn, tinh tế liếʍ mυ'ŧ, vành tai khô nóng đã bị liếʍ ướt toàn bộ.

“Tay Dao Dao thật mềm, xoa anh rất thích.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, cổ họng tâ dại dính đầy tìиɧ ɖu͙©, quả thật là muốn gϊếŧ người.



Hai mươi phút sau, ông Trương mang theo một trái dưa lớn trở về.

Vừa vào cửa đã thấy cô gái nhỏ cúi đầu đỏ mặt, hai tròng mắt ướt sũng, lòng bàn tay đỏ bừng, cổ cũng đỏ như muốn bốc cháy.

“Không phải là con bắt nạt Dao Dao chứ?”

Trình Tiêu vô tội xua tay, “Thật sự không có.”

Ông đây mới không tin cậu dám làm chuyện ma quỷ gì đâu, hầm hừ ném trái dưa sang cho anh, Trình Tiêu chuẩn xác đón được, đứng dậy đi vào phòng bếp rửa.

Một lát sau, cô gái nhỏ xấu hổ đến gần, kéo kéo vạt áo anh.

Anh quay lại nhìn cô, “Sao thế?”

Đột nhiên cô gái nhỏ đi cà nhắc đến cắn một cái trên cổ anh, anh bị đau nhíu mày lại.

Chu Thanh Dao lùi về sau, dùng tay đánh anh một cái, giọng nói chậm chạp mắng anh, “… Đồ lưu manh.”

Nói xong thì xoay bước đi, để lại mình Tiêu gia mơ hồ đứng đấy.

… Cuối cùng ai mới là đồ lưu manh.