Sau khi uống rượu, giác quan không nhạy bén như bình thường, cảm giác đau đến chậm hơn dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cồn.
Nhưng bị xâm nhập vào cơ thể thấy trướng đau tê dại, cô khó chịu ngẩng đầu lên lầm bầm, tay nhỏ cào bừa bãi ở sau lưng anh, cào ra mấy vết đỏ rõ rệt.
Trình Tiêu đau lòng hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt của cô, kiên nhẫn chờ cô làm quen một cách hoàn toàn, rồi mới bắt đầu ưỡn hông đưa đẩy. Động tác vừa thong thả lại vừa nhẹ nhàng, quan tâm đầy đủ tới cảm nhận của cô.
“Dao Dao…”
Tiếng nói của anh khàn khàn, khi di chuyển nhịp nhàng, hô hấp sẽ dồn dập hơn.
Gậy thịt tím đen dùng lực chen vào cọ sát vách trong chặt khít của cô gái nhỏ, tiếng nước khi thọc vào rút ra tựa như dòng suối nhỏ chảy róc tách, êm tai gợϊ ȶìиᏂ.
“Ư… căng quá…”
Cô cắn môi rên khe khẽ đứt quãng, nhưng lại bị anh cúi đầu hôn lấy môi cô, dịu dàng trao đổi nước bọt thơm tho với cô.
Dần dà, nếp nhăn giữa mày của cô thả lỏng ra, đau đớn ngắn ngủi qua đi, cảm giác ngưa ngứa tràn ra từ khớp xương gặm cắn máu thịt của cô, cắn cho cả người chi chít vết thương.
Hai tay cô ôm hờ lấy anh, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm vừa ngây thơ lại vừa đáng thương, giọng nói mềm mại yếu ớt.
Đặt trong hoàn cảnh này, quả thật là có vài phần ảo giác như đang phá hỏng mầm non của tổ quốc.
“Vẫn còn đau à?” Anh cọ cọ vào chóp mũi cô.
Cô lắc đầu rất khẽ, sau khi quen hoàn toàn, huyệt nhỏ nhạy cảm non mềm, càng có nhiều khoảng trống và khao khát hơn.
“Anh có thể… mạnh hơn.”
Suy cho cùng cô gái nhỏ vẫn cảm thấy xấu hổ, nói xong lời này thì dời tầm mắt đi nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ đến phát sáng.
Trình Tiêu cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, bàn tay to nâng cặp mông vểnh nhỏ xinh của cô lên để chỉnh góc độ, hơi rút ra một nửa, rồi lại chầm chậm đút vào trong.
Hoa huyệt chảy nước bị vật nam tính thô to dần dần lấp đầy, nếp nhăn rất nhỏ trên vách tường thịt bị san bằng từ từ từng chút một.
“Ưm…”
Cô vui sướиɠ rên lên một tiếng, được anh phục vụ rất thoải mái.
Ham muốn thể xác đong đầy trong mắt tràn ra khỏi khóe mắt, ánh mắt nhìn anh giống như tiểu yêu quái ăn thịt.
“Sướиɠ không?” Giọng anh vừa trầm thấp lại vừa có ham muốn.
Cô gái nhỏ thẹn thùng gật đầu, sốt ruột lắc cái mông nhỏ chờ được anh cho ăn.
Trình Tiêu bị dáng vẻ gấp gáp khó dằn nổi của cô chọc cho sau eo phát ngứa, từ từ rút gậy thịt đẫm nước ra, chỉ để lại phần đầu nấm tròn trịa chọc giãn miệng huyệt.
“Trình Tiêu…”
Cô vừa nóng nảy lại vừa xấu hổ, cái miệng nhỏ thở dốc yêu kiều, trong mắt toàn là ham muốn thể xác vụn vỡ.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt u ám đỏ ngầu, thở hổn hển mấy tiếng đầy nặng nề. Hai tay bóp eo cô rồi đột ngột cắm vào trong, sức lực kia mạnh đến mức như thể đâm lên tận cổ họng của cô.
“…Á ưm!”
Chật quá.
Cô gái nhỏ bỗng nhiên mất tiếng, cơ thể run rẩy điên cuồng mấy cái, giơ tay sờ lên mặt anh với vẻ mất hồn.
Trình Tiêu bỗng chốc đè tay nhỏ lại, ấn cố định lên giường, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề và dồn dập
Suy nghĩ thèm khát phải đè nén đến tận cùng phun trào toàn bộ. Anh không chịu nổi sự giày vò ăn sâu vào tận xương tủy ấy, bắt đầu thúc đẩy cắm rút thật nhanh thật mạnh.
Huyệt nhỏ óng ánh nước bị cắm rút cho chảy nước liên tục, từ trước đấy nay, người vẫn luôn tự xưng là bình tĩnh như Trình Tiêu đã trở nên điên cuồng hoàn toàn.
Tiếng cô gái nhỏ rêи ɾỉ yêu kiều mềm đến tận xương tủy, hòa vào trong tiếng nơi ấy va chạm vào nhau giống như tiếng mèo con liếʍ nước, quả thực là còn khiến người ta muốn phạm tội hơn cả một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh.
Phía dưới của anh thúc mạnh vào không hề giữ lại sức, cúi người cắn quả anh đào của cô rồi mân mê gặm cắn, không tha cho bên nào. Nước lửa ướt át bóng loáng, tất cả đều là dấu răng xấu hổ mà anh cắn ra.
Trình Tiêu bị cái miệng nhỏ chặt khít hút cho mất hồn, túm hai chân nhỏ trắng nõn của cô quấn vào eo mình, dí sát vào vành tai cô, nhỏ giọng rêи ɾỉ một cách sung sướиɠ: “… Cắn chặt ghê.”
Cô ngại muốn chết, mà còn to gan lớn mật đáp lại anh: “Anh cũng… rất khỏe…”
Người đàn ông nhếch môi, chợt ưỡn hông thúc mạnh vào tận sâu bên trong, hỏi bằng giọng quyến rũ: “Chỗ nào khỏe?”
Cô gái nhỏ bị thúc cho hô hấp nóng rực, lẩm bẩm: “Nó to quá… Ưm… Chặn em đến khó chịu…”
Anh nghe vậy thì cười càng vui sướиɠ hơn, cánh tay dài vòng ra phía sau lưng cô, hai người ôm lấy nhau. Cô ngồi ở trên người anh, hạ người xuống, căng đến mức mọi thứ bên trong như nứt ra.
Hai tay cô chống lên cơ ngực săn chắc cường tráng của anh, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đầm đìa mồ hôi nóng của anh.
Gợi cảm quá.
Từ góc độ nhìn xuống này, cô vừa say mê lại vừa phấn khích một cách khó hiểu.
Gậy thịt nhét đầy trong cơ thể vẫn còn đang điên cuồng to lên, vừa căng trướng lại vừa tê tê, xen lẫn vài phần sung sướиɠ khó có thể miêu tả thành lời.
Tư thế này cắm càng sâu hơn, hút càng mạnh hơn.
Hai tay anh bóp thịt mông của cô, bả vai mảnh khảnh đong đưa lên xuống theo mức độ cắm rút của gậy thịt. Hai mắt anh đỏ ngầu chỉ có cô gái nhỏ đang liên tục thở dốc.
Đổi góc ngắm khuôn mặt nhỏ chỉ có du͙© vọиɠ của cô, thị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho lêи đỉиɦ ngay lập tức.
“Trình… Ư… Trình Tiêu…”
Anh cắm quá mạnh, vừa ác lại vừa tàn nhẫn, cứ tìm điểm nhạy cảm của cô rồi chọc mạnh không ngừng.
Mỗi giây cô đều đắm chìm ở chỗ giao nhau giữa thiên đường và địa ngục.
Thỏa mãn anh, đồng thời cũng để cho mình được sảng khoái.
“A a… Hức ư!…”
Cơn cực khoái bỗng chốc ập tới bên trong "cô bé", vách trong co rút giật giật, kɧoáı ©ảʍ chồng chất tràn ra khắp đỉnh đầu.
Cô ngẩn ra nhìn ánh sáng trắng trước mắt, mất hết sức lực, mềm oặt dán lên ngực anh, cái miệng nhỏ thở hổn hển, hồn vía cũng tan sạch sành sanh trong tiếng ngâm nga rêи ɾỉ “Ê ê a a”.
“Không được à?” Anh dịu dàng sờ đầu cô.
Chu Thanh Dao ngẩng đầu lên hôn vào cằm anh, thở dốc xong mới lên tiếng tựa như làm nũng: “Bị anh làm cho… Ưm… xương cốt đều rã rời…”
Trình Tiêu nhướng mày, chợt bế cô gái nhỏ xụi lơ cả người lên, đứng ở mép giường trong tư thế kết hợp với nhau.
Huyệt nhỏ ướt đẫm vẫn còn đang ngậm nuốt gậy thịt thô to rồi cắn xé, tư thế treo lơ lửng càng tiện cho anh cắm rút từ dưới lên trên.
Cô rất gầy, anh lại đủ cường tráng, anh gần như không tốn chút sức nào đã có thể ôm cô tung lên hạ xuống.
“Làm em như này, được không?”
Cô vùi vào bên cổ anh, hờn dỗi: “… Đồ xấu xa.”
Anh cười nhẹ một tiếng, cố tình đi lại ở trong phòng, bước chân xóc nảy có thể cắm vào từ các góc độ, không bao lâu sau, cô đã không chịu nổi, lẩm bẩm xin anh tha.
Trình Tiêu hôn lên chóp mũi dính đầy mồ hôi của cô: “Xin cũng vô ích, ai bảo em hấp dẫn như vậy chứ?”
Cô gái nhỏ ngượng ngùng ôm cổ anh, khi ngẩng đầu lên thì bị anh cắn môi. Cô mơ màng mấy giây, hô hấp vừa thả lỏng, hai người lại dính vào hôn nhau tới tấp.
Thể lực của hai người khác xa nhau, cô lêи đỉиɦ ba lần, anh vẫn chưa muốn kết thúc. Tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ càng ngày càng rõ rệt.
Trình Tiêu không nỡ khiến cô khó chịu, cuối cùng, anh rút ra, nắm tay nhỏ của cô ra sức tuốt mấy cái, kìm chế tiếng hét, dịch trắng nóng bỏng bắn hết lên đùi cô.
“… Trình Tiêu ơi.” Con mèo nhỏ mệt đến nằm liệt ra yếu ớt lên tiếng gọi.
“Anh đây.”
Cô liếʍ môi đầy thỏa mãn, cười tủm tỉm: “Ăn được anh rồi… He he!”
Anh cúi đầu tìm được cái miệng nhỏ của cô, khẽ mổ một cái, rồi bật cười.
“Đừng quên, phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”