Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 35: Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ! Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ!

Lâm Bắc Phàm quay người đóng cửa trước, sau đó nhìn bóng người xinh đẹp quen thuộc trước mắt với ánh mắt phức tạp: “Sao lại nói như vậy?”

“Cho tới bây giờ, bên ngoài đều đồn nhau đại nhân là một tên tham quan, nhưng trong quá trình chung sống lâu nay, Sư Sư phát hiện ra đại nhân cũng không phải người như vậy! Ngươi trời sinh đạm bạc, không ham danh lợi, không màng hưởng thụ, không sợ cường quyền, đối xử với người đều chân thành và bình đẳng! Người như vậy sao có thể là tham quan được?”

“Nhưng sáng hôm nay Sư Sư nhìn thấy Đại Lực chuyển hai rương bạc về, khiến trong lòng Sư Sư nổi lên nghi ngờ, không tháo gỡ thì lòng ta khó mà yên được. Vì thế đêm nay Sư Sư qua đây lại phát hiện trong phòng không có người mà bạc cũng biến mất luôn!”

“Liên tưởng đến gần đây kinh thành có thêm một Dạ Hiệp! Hắn trọng nghĩa khinh tài, giúp đỡ người nghèo khó khăn, nhưng không có người nào biết thân phận của hắn, cũng không ai biết tiền từ đâu mà có! Người này xuất hiện lại hoàn toàn trùng khớp với thời gian đại nhân đỗ trạng nguyên và bắt đầu tham ô, cho nên Sư Sư có một suy đoán to gan, bây giờ nhìn thấy đại nhân mặc đồ dạ hành về nhà lại càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng!”

“Cho nên đại nhân, ngươi chính là Dạ Hiệp có đúng không?”

Lý Sư Sư ôm gò má của Lâm Bắc Phàm một cách dè dặt, mắt nhìn vào đôi mắt hắn với vẻ dịu dàng và chăm chú.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Không sai, ta chính là Dạ Hiệp!”

“Ôi…” Lý Sư Sư kích động che miệng mình.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Các quan lại bóc lột dân chúng khiến dân chúng lầm than! Ta chia hết toàn bộ số tiền đã tham ô được cho dân chúng nghèo khổ, hy vọng sau khi bọn họ có được khoản tiền này có thể sống tốt hơn một chút!”

“Đại nhân, tại sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi có biết ngươi làm thế nguy hiểm bao nhiêu không?” Lý Sư Sư giữ hai cánh tay của Lâm Bắc Phàm, kích động bảo.

Tại sao phải làm như vậy à?

Không tham ô tiền tài thì có lỗi với hệ thống, mà tham ô rồi lại có lỗi với lương tâm!

Nhưng không thể nói như vậy được!

“Đương nhiên ta biết, nhưng ta có nỗi khổ không thể không làm như vậy!”

Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Ta sinh ra trong gia đình nghèo khó, từng tận mắt chứng kiến đủ loại quan lại bóc lột dân chúng, ức hϊếp người vô tội, khiến cho dân chúng lầm than, tình cảnh khó khăn biết bao! Ta căm phẫn trong lòng cho nên mới tức giận phấn đấu thi đỗ trạng nguyên là để báo thù bọn họ! Bọn họ tham ô bao nhiêu trên người dân chúng thì ta tham ô lại bấy nhiêu để trả về cho chủ cũ! Đây cũng được coi là chuyện duy nhất ta có thể làm được!”

“Có thể làm một vị quan thanh liêm tốt, như vậy cũng có thể tạo phúc cho dân chúng mà!” Lý Sư Sư khuyên nhủ.

“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi!” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Triều đình đã ô uế hết rồi! Trên có hôn quân dưới có nịnh thần, cho dù ngươi không tham ô thì người khác cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách khiến ngươi tham ô! Nếu ngươi vẫn không tham ô như cũ vậy bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo ngươi xuống ngựa! Bây giờ triều đình hoàn toàn không dung chứa nổi một vị quan thanh liêm đâu!”

“Đúng vậy, triều đình không dung chứa nổi một vị quan thanh liêm…” Lý Sư Sư thì thào, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm.

Phụ thân của nàng vốn cũng lập chí làm một vị quan tốt. Nhưng thân ở trong triều đình là nơi tham ô thành phong trào, gian thần lộng quyền, chỉ riêng bảo vệ bản thân cũng đã là một vấn đề rồi.

Cái khác không nói nhưng văn võ trong triều đều là tham quan, bản thân ngươi lại là một quan thanh liêm, tính cách không hợp sẽ trực tiếp bị cô lập, muốn làm chút chuyện cũng vô cùng khó khăn.

Cuối cùng dưới viên đạn bọc đường của người khác, bản thân cũng thất thủ đấy thôi.

“Giống như một chậu mực đen, một giọt nước sạch nhỏ xuống cũng không bao giờ có thể rửa sạch được!”

“Nếu đã như vậy tại sao ta không cùng một giuộc với chúng?” Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ! Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ! Bằng không, làm sao đấu lại bọn họ đây?”

Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ!

Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ!

Bằng không làm sao đấu lại bọn họ đây?

Cả người Lý Sư Sư run lên.

Còn có bóng người xinh đẹp màu trắng mờ ảo bên ngoài cửa sổ cũng hơi chấn động.

“Nhưng đại nhân… sự trong sạch của ngươi…”

“Sự trong sạch của ta không đáng kể!” Lâm Bắc Phàm cười nhẹ bẫng: “Dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến việc làm quan cả đời, cần mấy thứ như danh dự này làm gì? Có thể làm bao lâu thì làm bấy lâu, không làm được nữa thì chạy, mai danh ẩn tích lại làm một hảo hán! Trời đất rộng lớn có chỗ nào mà ta không đi được?”

“Nói thật, cho tới bây giờ mơ ước lớn nhất của ta không phải là làm quan, mà là làm một võ lâm hào hiệp hành tẩu giang hồ, trừ bạo giúp kẻ yếu, có ơn báo ơn có thù tất báo! Nhìn thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ, nhìn thấy ai chướng mắt thì xiên một đao, hà tất phải rắc rối như bây giờ?”

“Đại nhân…” Lý Sư Sư khóc nhòe hai mắt, nhưng hình tượng của Lâm Bắc Phàm ở trong lòng nàng lại càng ngày càng rõ ràng hơn.

Hắn vốn chính là một thiếu niên lãng mạn theo đuổi tự do, nhưng vì lê dân trăm họ lại không thể không bỏ võ theo văn, dấn thân vào chốn quan trường dơ bẩn làm chuyện mà mình không muốn làm, làm một tay tham quan người người chán ghét, đến bản thân mình cũng ghét luôn!

Vì con dân trong thiên hạ mà vất bỏ hành trang tự do, đeo trên lưng lớp vỏ nặng nề, gồng gánh tiến lên!

Một khắc này, nước mắt của Lý Sư Sư rơi như mưa!