Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 41: Tĩnh đấu đạo tự nhất thiểm niệm

Minh bộ hồn hỏa có chín cảnh.

Ngoại trừ cảnh giới thứ nhất Minh Hoàng lúc trước đã nói Tầm Hỏa, cảnh giới thứ hai Ủng Hỏa, cảnh giới thứ ba Dung Hỏa, tiếp theo chính là cảnh giới thứ tư Nhiên Hỏa.

Đến cảnh giới thứ năm chính là một giai đoạn trọng yếu , tương tự với Thanh Sơn kiếm tông Vô Chương cảnh, bởi vì lúc này hồn hỏa đã có thể dùng để trực tiếp chiến đấu.

Cũng chính là bắt đầu từ cảnh giới thứ năm, chữ hỏa được đặt ở phía trước.

Cảnh giới thứ năm Hỏa Li.

Cảnh giới thứ sáu Hỏa Trác.

Cảnh giới thứ bảy Hỏa Du.

Cảnh giới thứ tám Hỏa Ẩn.

Cảnh giới thứ chín Hỏa Khải.

......

......

"Hồn hỏa chi ngự không nằm bên trong chín cảnh, nhưng cũng không nằm bên trên chín cảnh, cũng không phải là cảnh giới thứ mười, bởi vì đây là một loại phương pháp tu hành hoàn toàn khác biệt."

Minh Hoàng nhìn Tỉnh Cửu nói: "Sau khi sáu cảnh giới ngươi cần lựa chọn, đến tột cùng là theo truyền thống tu hành hồn hỏa, hay là đi con đường hồn hỏa chi ngự."

Tỉnh Cửu nói: "Truyền thống pháp môn cùng chúng ta có chút tương tự."

Minh Hoàng nói: "Không sai, hơn nữa còn đơn giản hơn một ít, hồn hỏa chi ngự tương đương phiền phức, ngươi cần chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi, nguy hiểm rất lớn, cắt xuống một phần thần hồn nhớ kỹ tu hành bí pháp, dùng phương pháp hỏa trác khắc vào bên trong phần hồn hỏa rời khỏi thân thể, để cho nó tự mình tu hành trưởng thành."

Chỉ nghe những câu nói này đã có thể cảm giác được nguy hiểm cùng với...... Dũng khí ẩn chứa bên trong.

Tỉnh Cửu bỗng nhiên nghĩ đến đầu quỷ mục lăng ở Trọc thủy.

Yêu thú đã từng tàn phá Triêu Thiên đại lục, tuyệt đại đa số đều là được Minh bộ điều động, đi qua đại tuyền qua hoặc là vực sâu đi tới mặt đất.

Đầu quỷ mục lăng kia bên trong yêu đan có khắc Huyết Ma Giáo bí pháp, bây giờ nghĩ lại chính là thủ đoạn tương tự hồn hỏa chi ngự, chỉ là cấp thấp hơn rất nhiều.

"Tại hạ giới, hồn hỏa chi ngự là thứ tối tuyệt mật, nghiêm cấm bất luận người nào ngoại trừ Minh Hoàng tiếp xúc. Bởi vì phương pháp tu hành này rất có khả năng mang đến tai nạn khó có thể tưởng tượng...... trên hồn hỏa có thần hồn chân chính, tự chủ tu hành khả năng tự sinh linh trí, cuối cùng cùng chủ hồn hoàn toàn chặt đứt, biến thành sinh mệnh mới, cũng chính là yêu hỏa."

Minh Hoàng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tựa như thanh kiếm kia của các ngươi."

Tỉnh Cửu biểu hiện chăm chú lắng nghe, không có thay đổi.

Minh Hoàng tiếp tục nói: "Nếu như pháp môn hồn hỏa chi ngự bị tiết lộ, chỉ sợ sẽ xuất hiện mấy vạn đóa yêu hỏa, tại hạ giới tàn phá, đến thời điểm nào đó chỉ sợ chúng ta sẽ diệt tộc."

Tỉnh Cửu nói: "Từng xảy ra chuyện như vậy sao?"

Minh Hoàng nói: "May mắn chính là xưa nay chưa từng xảy ra, nhưng cũng không ai dám mạo hiểm đi thử, vì lẽ đó pháp môn trước sau bị hạn chế ở trong tay bản thân Minh Hoàng."

Tỉnh Cửu nói: "Xin yên tâm, trừ người thừa kế ngươi chỉ định ra, ta sẽ không nói cho bất luận người nào."

Minh Hoàng lẳng lặng nhìn hắn, thời gian rất lâu trôi đi, vẫn không đợi được câu nói tiếp theo, không khỏi bật cười.

"Chuyện quan trọng như thế, lẽ nào ngươi định nói một câu đã để ta tin tưởng ngươi?"

"Không phải vậy ư?"

Minh Hoàng thở dài nói: "Phát cái huyết thệ đi."

Tỉnh Cửu nói: "Huyết thệ có thể phá."

Chỉ cần cảnh giới đủ cao, bất kỳ ràng buộc hoặc là nói hạn chế phương diện thần hồn nào, cũng có thể không để ý tới.

Cái gọi là giải quyết dễ dàng, xem chính là trình độ sắc bén của lưỡi kiếm mà thôi.

Minh Hoàng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì bắt đầu."

Thật sự như vậy bắt đầu.

Minh Hoàng bắt đầu giảng giải pháp môn hồn hỏa chi ngự .

Tỉnh Cửu lẳng lặng nghe.

Chờ nghe xong hết thảy nội dung pháp môn, hắn nhắm mắt tĩnh tư tiêu hóa những gì nghe được.

Nửa ngày thời gian sau, hắn mở mắt ra tỉnh lại, đối với hồn hỏa chi ngự đã có toàn diện nhận thức.

Tu hành phương pháp này khó khăn nhất có hai điểm.

Chỗ khó thứ nhất là chém thần hồn, việc này độ khó quá lớn, cần tu hành bí pháp khác, coi như thành công, quá trình đó cũng cực kỳ thống khổ, vượt xa hồn hỏa thiêu thân.

Chỗ khó thứ hai là sau khi hồn hỏa ly thể, theo tự mình tu hành linh trí dần sinh, làm sao khống chế nó trước sau cùng chủ hồn liên kết, quá trình này gian nguy hơn nữa lâu dài, tựa như phàm nhân trên không cách mặt đất mấy ngàn trượng chậm rãi đi qua một sợi dây dài.

Nhưng Tỉnh Cửu không cần cân nhắc hai vấn đề này, bởi vì hai vấn đề này đối với hắn mà nói đều không tồn tại.

Vẫn là câu nói kia, bất luận kiếp trước hay là kiếp này vận may của hắn đều rất tốt.

Có điều hắn muốn tu hành cũng không phải là hồn hỏa, mà là kiếm quỷ, hai bên tuy tương tự, dù sao vẫn không giống.

Tỉnh Cửu muốn mượn giám hồn hỏa chi ngự sáng tạo ra đạo pháp kiếm quỷ tự tu hành, đương nhiên phải tiến hành rất nhiều thử nghiệm, y theo kết quả điều chỉnh, cuối cùng tìm được ra con đường hoàn toàn thuộc về mình.

Tiền đề là chân chính hiểu rõ, mà phương pháp tu hành của Minh bộ có rất nhiều điểm đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, căn bản chưa có tiếp xúc qua.

Minh Hoàng ngay ở trước người, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, gặp chỗ không rõ hoặc là địa phương không xác định , thì sẽ đưa ra câu hỏi.

Minh Hoàng nếu đáp ứng hắn, sẽ không giấu diếm, giải đáp từng cái.

Theo tiến hành vấn đáp, Minh Hoàng từ từ xác nhận ý nghĩ của Tỉnh Cửu có thể thực hiện được, sau khi khϊếp sợ cũng mơ hồ trở nên hưng phấn.

Đi một con đường mới, đối với bất kỳ cường giả nào mà nói đều là mê hoặc khó có thể chống đối, huống chi là hắn.

Ở bên trong Trấn Ma Ngục hơn sáu trăm năm, khó chịu đựng nhất không phải cô đơn, mà là không có việc để làm.

Minh Hoàng trả lời càng ngày càng chăm chú, càng ngày càng thận trọng, đến đoạn sau, hắn thậm chí bắt đầu đưa ra kiến nghị của mình, nơi nào nên làm sao đối với Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu nghe kiến nghị của hắn, cảm thấy rất có kiến giải, lấy ra càng nhiều ý nghĩ của chính mình xin hắn thưởng thức.

Minh Hoàng chăm chú nghe xong lần thứ hai đưa ra ý kiến của mình, Tỉnh Cửu cảm thấy có chút đúng, có chút không thích hợp, lắc đầu không nói, Minh Hoàng cẩn thận phân tích suy nghĩ, Tỉnh Cửu vạch ra điểm thiếu xót, Minh Hoàng trầm mặc một lát, đối với suy nghĩ lúc trước đưa ra điều chỉnh, Tỉnh Cửu tĩnh tư một lát, lại đưa ra ý nghĩ của chính mình......

Như vậy thảo luận kéo dài, chỉ là từ từ thâm nhập, hai người nói chuyện càng ngày càng ít, càng nhiều thời điểm đều đang trầm mặc suy nghĩ.

Có lúc, Tỉnh Cửu sẽ nhìn phía Minh Hoàng đối diện, đăm chiêu.

Hắn quanh năm tĩnh tu ở Thanh Sơn, rất ít cùng tu hành đồng đạo luận bàn, nhưng cũng từng ở đỉnh Thần Mạt Phong cùng Thiền Tử ngồi đối diện luận đạo trăm ngày, cũng từng cùng Liên Tam Nguyệt quan xuân tàm mười đêm, cho tới thời niên thiếu cùng sư huynh thảo luận, lại càng nhiều chính là một phương thụ giáo. Hôm nay đến xem, Minh Hoàng cùng ba người này so sánh tuyệt không kém, một số địa phương thậm chí còn cao hơn.

Có lúc, Minh Hoàng sẽ nhìn phía Tỉnh Cửu đối diện, ánh mắt lạnh lùng.

Tên Thanh Sơn đệ tử này còn rất trẻ, vì sao nắm giữ học thức cùng trí tuệ uyên bác như vậy, càng mơ hồ vượt qua Thái Bình chân nhân năm đó, đây chính là đạo lý trò giỏi hơn thầy sao? Nếu như nhân gian tất cả đều là nhân vật như vậy, Minh bộ còn có hy vọng gì nữa?

Mây như kẹo bông treo ở phía trên, mưa như cành liễu từ mặt sông mang theo giọt nước.

Trong mây đen linh đang cách đoạn thời gian sẽ vang lên một lần, mang ra một đạo tia chớp đáng yêu .

Tỉnh Cửu cùng Minh Hoàng ngồi phía dưới, trầm mặc không nói.

Trong mây đen phảng phất có hai bóng người vẫn đang tiến hành biện luận kịch liệt.

Ở trong lịch sử tu hành giới tạo thành từng đạo từng đạo tia chớp.

......

......

Mùa xuân kỳ thực cũng không thích hợp đọc sách học tập tu hành.

Ngoại trừ quái nhân như Tỉnh Cửu.

Bởi vì cảnh xuân tươi đẹp, thực là dễ ngủ.

Buồn ngủ là chuyện rất nhiều người đều không chống lại được .

Lộc Quốc Công ngồi bên trong Thái Thường Tự, vô cùng buồn ngủ, trong tay bưng chén trà mấy lần suýt nữa rơi xuống đất.

Bỗng nhiên có quan viên đến đây báo tin, nói quản sự quốc công phủ đến rồi, nói trong phủ xảy ra chuyện gấp.

Lộc Quốc Công vẫn nhắm mắt lại, hỏi: "Có gì gấp?"

Vị quan viên kia có chút do dự, vẫn là nguyên dạng bẩm: "Quản sự nói...... Bát vỡ."

Lộc Quốc Công nhất thời mở mắt ra tỉnh lại.