Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 40: Mùa xuân chính là lúc đọc sách

Tỉnh Cửu nói: "Nếu như ta mang theo lôi hồn mộc bên người, lúc này lấy ra làm hai chiếc ghế nằm, ngược lại không tệ."

Minh Hoàng biết hắn đã đoán được ý nghĩ của chính mình, thở dài nói: "Đâu chỉ không tệ, quả là sung sướиɠ."

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi nghĩ ra phương pháp này quả thật không tệ."

Hắn tự nhiên không phải đang nói phương pháp đuổi muỗi, mà là Minh Hoàng nghĩ đến phương pháp trốn thoát.

Người kia lấy được lôi hồn mộc, dùng phương pháp chuyển hồn của Minh bộ, mượn một tên Minh bộ yêu nhân chạy ra khỏi kiếm ngục.

Minh Hoàng nghiên cứu đối với phương pháp chuyển hồn tự nhiên càng sâu, nếu như hắn lấy được lôi hồn mộc, nói không chừng cũng có thể mượn những kẻ tù phạm tầng thứ hai chạy thoát.

Thời điểm hắn đem người kia nhốt vào kiếm ngục, Minh Hoàng ở bên trong Trấn Ma Ngục từ lâu, tự nhiên không biết phương pháp người kia dùng.

Minh Hoàng ở trong thời gian ngắn ngủi nghĩ ra loại phương pháp như vậy, chỉ có thể nói rõ trình độ trí mưu của hắn cũng không kém người kia.

Tỉnh Cửu hỏi: "Người thông minh bình tĩnh như ngươi, làm sao lại bị hắn lừa gạt đến mặt đất?"

Minh Hoàng cảm khái nói: "Đương nhiên bởi vì hắn rất giỏi lừa người, hơn nữa ta quả thật rất muốn lên nhìn xem."

Không có người tu đạo nào không muốn phi thăng, không có người Minh bộ nào không nghĩ đến chuyện đến nhân gian, tuy rằng trình độ khó dễ của hai chuyện này vẫn có sai biệt rất lớn.

Minh bộ cường giả phổ thông còn có thể thông qua các loại phương pháp, đi tới mặt đất sưởi tắm nắng, nhưng......

Minh Hoàng hờ hững nói: "Ta không thể tới, sau khi lên ngôi càng thêm không được, vì lẽ đó ta muốn thừa dịp trước lúc đăng cơ lên xem."

Tỉnh Cửu hiểu được ý của hắn.

Thần Hoàng không thể đi vào cánh đồng tuyết, Minh Hoàng cũng không thể tới nhân gian.

Các thần dân sẽ lấy cái chết can gián, hoặc là thẳng thắn trước hết để cho ngươi chết, miễn để ngươi bị kẻ địch bắt lấy, đem ra nhục nhã cùng với uy hϊếp chúng ta.

Hoàng đế trọng yếu đến đâu, cũng không bằng toàn bộ quốc tộc.

Tỉnh Cửu hỏi: "Ngươi nên rất rõ ràng sự nguy hiểm của chuyến này , vì sao cuối cùng vẫn bị bắt?"

Minh Hoàng nói: "Bởi vì ta bại không phải vì mưu kế, mà là sức mạnh."

Nói xong câu đó, Minh Hoàng trầm mặc, không nói tới chuyện năm đó nữa.

Tỉnh Cửu cũng trầm mặc một chút, nói: "Ngươi còn muốn đuổi muỗi không?"

Minh Hoàng nói: "Đương nhiên."

Tỉnh Cửu dạy hắn một đạo phong vũ đạo pháp.

Phong vũ đạo pháp chính là tuyệt học của Đại Trạch, Thanh Sơn Tông cùng Đại Trạch giao hảo, cũng có tiếp xúc, tuy rằng không phải vài loại đạo pháp cấp cao nhất, nhưng đã đủ rồi.

Minh Hoàng là nhân vật cỡ nào, tuy nói hệ thống tu hành không giống loài người, loại đạo pháp cấp thấp này tự nhiên không làm khó được hắn.

Không mất quá nhiều thời gian, hắn đã học được loại phong vũ đạo pháp này, trong lúc nhất thời trong sơn cốc mây đen dày đặc, cuồng phong lướt nhẹ qua mặt, hình như có mưa xối xả sắp tới.

Cảm ứng được khí tức mưa gió, muỗi bên người Minh Hoàng hình như có chút không thích ứng, dần dần bay ra, nhưng vẫn chưa đi xa, vẫn như cũ dừng lại ở ngoài mấy trượng.

Minh Hoàng nhìn mây đen trong thiên không, cau mày nói: "Uy lực quá nhỏ, hơn nữa để duy trì quá mệt mỏi, cùng việc ta dùng hồn hỏa đuổi muỗi có gì khác biệt?"

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi có thể đem đạo pháp khắc vào trong trận đồ."

Minh Hoàng rõ ràng ý của hắn, lắc đầu nói: "Nơi này cùng thiên địa ngăn cách, nếu muốn trận đồ vận chuyển thời gian dài, uy lực trận đồ tất nhiên cực kỳ yếu ớt."

Tỉnh Cửu nói: "Có mưa gió là được."

Minh Hoàng không nói gì nữa, đem đạo pháp khắc vào trong trận đồ.

Ngay ở trong nháy mắt trận đồ vận chuyển, mây đen trong thiên không bắt đầu kịch liệt thu nhỏ lại, gió cũng nhỏ đi rất nhiều, nước mưa trở nên cực kỳ thưa thớt.

Một lát sau, trận đồ ổn định, mây mưa đã biến thành một khối rất nhỏ, lẳng lặng treo ở đỉnh đầu Tỉnh Cửu cùng Minh Hoàng, chỉ có chu vi mấy trượng.

Đám muỗi đã thích ứng hoàn cảnh biến hóa, hơn nữa mảnh mây mưa này thực sự quá nhỏ, dồn dập bay tới.

Minh Hoàng không nói gì, nhìn Tỉnh Cửu chờ bước kế tiếp, hắn xác định Thanh Sơn đệ tử tâm tư kín đáo, tất có chiêu sau đó.

Tỉnh Cửu từ trong tay áo rách nát lấy ra một cái linh đang, có chút do dự.

"Cấp bậc không sai."

Ngay cả Minh Hoàng đều khen một tiếng, chuông này tự nhiên không phổ thông, chính là lễ vật mà Sắt Sắt tặng cho Tỉnh Cửu .

Nếu để Sắt Sắt biết Tỉnh Cửu dùng linh đang mà nàng tỉ mỉ chọn để làm chuyện như vậy, nhất định sẽ tức giận phi thường.

Nói như vậy, sự tình tương lai nàng muốn Tỉnh Cửu làm nhất định sẽ phiền phức rất nhiều.

Tỉnh Cửu cũng nghĩ đến đó mới có chút do dự, vạn nhất tương lai nàng muốn chính mình đi gϊếŧ sạch các trưởng lão Huyền Linh Tông thì phải làm sao bây giờ?

Có điều chuyện tương lai tương lai để tương lai nói, nghĩ đến nàng cũng sẽ không biết cái linh đang này bị chính mình để lại bên trong Trấn Ma Ngục.

Linh đang rời lòng bàn tay của hắn, tự mình bay vào trong mây đen.

Đám muỗi kia đã một lần nữa bay trở về bên người Minh Hoàng, phát sinh tiếng ông ông cực kỳ nhỏ, kỳ quái chính là cũng không có ý hạ xuống hút máu.

Trong mây đen vang lên một tiếng thanh minh.

Không hổ là Huyền Linh Tông cấp cao nhất thanh tâm linh, tiếng chuông vang vọng trong sơn cốc, cỏ xanh càng thêm kiên cường, cánh hoa càng thêm mềm mại.

Tỉnh Cửu cùng Minh Hoàng đều cảm thấy tâm thần thanh minh mấy phần.

Biến hóa kỳ lạ nhất là ở nơi thanh âm vang lên.

Mảnh mây đen kia theo lục lạc chấn động mà lưu chuyển, bên trong xuất hiện một tia chớp.

Đạo thiểm điện kia rất nhỏ, ước chừng bằng ngón tay, dài như chiếc đũa.

Đạo thiểm điện kia phát ra cùng mặt đất khoảng cách quá gần, tự nhiên không cách nào phát sinh lôi minh ầm ầm, chỉ là phát sinh một tiếng răng rắc vang nhỏ.

Lại như chiếc đũa bị bẻ gẫy, hơn nữa không phải đũa gỗ cứng rắn, mà làm bằng trúc.

Mây đen như lọng tre.

Thiểm điện như chiếc đũa.

Thanh âm như trên bàn ăn.

Hết thảy đều đáng yêu như vậy, lại nho nhỏ như chiếc ling đang ở trong mây lúc ẩn lúc hiện.

......

......

Đáng yêu, tự nhiên không có quá nhiều lực sát thương, nhưng dùng để đuổi muỗi đã đủ rồi.

Minh Hoàng chí ít ở điểm này không nói dối, đám muỗi xác thực e ngại lôi uy, dồn dập bay ra, trốn vào khe đá cùng cây cỏ, không dám xuất hiện.

Tỉnh Cửu nhìn phía Minh Hoàng.

Minh Hoàng mặt lộ vẻ mỉm cười, xem ra rất hài lòng với hiệu quả này, sau đó nụ cười đột nhiên biến mất, không có bất kỳ dấu hiệu nào bắt đầu giảng bài.

"Hồn hỏa cũng không phải tự sinh, mà là chúng ta vào Minh hà thí luyện, tìm được minh hỏa của chính mình, lại như Thanh Sơn đệ tử các ngươi tìm kiếm."

"Đem minh hỏa đưa vào trong cơ thể, cũng tương tự là một phần của Minh hà thí luyện, chúng ta xưng là ủng hỏa."

Minh Hoàng nói: "Sau đó chính là một bước khẩn yếu nhất, làm sao đem minh hỏa hòa vào huyết thống, sinh thành hồn hỏa."

Triêu Thiên đại lục cùng Minh bộ thông đạo vẫn luôn tồn tại, tiếp xúc tự nhiên khó tránh khỏi.

Gần nhất hai ngàn năm không có đại chiến phát sinh, song phương cừu hận dần giải, các loại liên hệ ngẫu nhiên cùng tất nhiên chậm rãi tăng nhanh.

Hồn hỏa lai lịch cùng phương pháp tu hành, đã không còn là bí mật của Minh bộ, đặc biệt là đối với người như Tỉnh Cửu mà nói, càng là như vậy.

Nhưng hắn vẫn nghe rất chăm chú, không có cắt lời đối phương.

Minh Hoàng nói: "Nếu không phải ngươi muốn tu hồn hỏa, những thứ này đối với ngươi không có ý nghĩa gì, vậy thì tùy tiện nói một chút được rồi."

Tỉnh Cửu nói: "Xin mời nói tường tận."

Năm đó sư huynh từng nói với hắn phương pháp tu hành của Minh bộ , nhưng chung quy không bằng một vị Minh Hoàng tự mình giải thích, cơ hội như thế thực sự quá ít.

Minh Hoàng nếu đáp ứng dạy hắn, tự nhiên cũng sẽ không ngại phiền phức, đem hồn hỏa cảnh giới cùng phương pháp tu hành đều cặn kẽ giảng giải một lần.

Tỉnh Cửu biểu hiện chuyên chú lắng nghe.

Thế gian vạn sự, hắn chỉ quan tâm một loại.

Vì lẽ đó hắn nhìn như lười nhác, kỳ thực đối với tu hành hết sức chăm chú.

Tiếng chuông lanh lảnh thỉnh thoảng vang lên, cùng âm thanh của Minh Hoàng đồng thời ở trong sơn cốc vang vọng.

Cỏ xanh càng xanh, hoa tím càng tím, gió nhẹ càng nhuyễn.

Cảnh xuân tươi đẹp.

Có thể nào không tu hành.