Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 33: Đi Vào Lô Cốt

Nhớ đến Ôn Như Yểu lúc trước nói, Tô Hạnh dừng bước chân.

Gϊếŧ người, hai từ này đối với người sinh sống trong thời bình, nghe đủ để sợ hãi.

Mặt sẹo thấy các cô dừng lại, tiến lên hỏi: "Làm sao vậy? Có biện pháp nào không??"

Từ khi thoát ra từ bầy kiến, Nam nhân mặt sẹo khẩn định, trên người Ôn Như Yểu có năng lực không thể tưởng tượng nổi, giống như Đại ca lớn vậy. Thấy các cô dừng, cho rằng đã nghĩ ra biện pháp.

Ôn Như Yểu nhìn mặt sẹo, thanh lãnh bình tĩnh nói: "Liền đánh cược một lần."

"Hả??" Mặt sẹo sửng sốt.

"Bốn người tách ra, đánh lạc hướng nó, ai may mắn sống sót, đều do trời định."

Ý trên mặt chữ, đi cùng một chỗ tất cả chết, còn tách riêng ra Quái vật chỉ đuổi theo một hướng, người còn lại có cơ hội thoát thân.

Biện pháp này thật sự tốt nhất hiện tại, đem mạng đánh cược một lần.

"Cái này..." Mặt sẹo do dự nhìn Nam nhân gầy gò.

Ôn Như Yểu không có ý định thương lượng, hướng phía trước nói: "Ngã tư phía trước, chúng tôi đi bên phải."

Tô Hạnh lặng lẽ thu hồi súng. Cô còn tưởng Ôn Như Yểu muốn gϊếŧ người, thì ra động thủ là cái này, thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc chạy đến ngã tư.

"Các cô chạy trước." Mặt sẹo còn rất thông minh kêu các cô đi trước.

Phải biết rằng đa phần động vật săn mồi càng chú ý con mồi chuyển động trước, đợi các cô vừa chạy, hấp dẫn chú ý nó, bọn họ bắt đầu chạy sẽ an toàn hơn.

Tô Hạnh mím môi cười lạnh, bên cạnh Ôn Như Yểu đối với vấn đề này tựa hồ không để ý.

Mặt sẹo vừa nói Ôn Như Yểu liền lôi kéo Tô Hạnh chạy. Các cô bóng lưng thong dong không chút bối rối, cùng trước kia tốc độ không khác nhau mấy.

Cảm giác phía sau không có động tĩnh, Mặt sẹo quay đầu nhìn, Quái vật sợi nấm không có ý định di chuyển, trong lòng hoảng hốt, vội kéo tay Nam nhân gầy gò nói: "Còn đứng làm gì!! Chạy thôi!!"

Bọn họ hướng phương hướng khác chạy.

Tô Hạnh và Ôn Như Yểu chạy về trước một khoảng, liền rẽ vào công viên, diện tích ở đây không lớn, cũng không nhỏ, trước mắt toàn là mặt cỏ, xung quanh cây cối to đã bị phá hủy gần hết, so với nhưng nơi các cô đi qua, nơi này còn tốt hơn, hơn phân nửa bị phá hủy, vẫn còn chỗ để che chắn cho các cô.

Tô Hạnh không dám quay đầu, bước chân dần tăng tốc lên, trong đầu hiện lên ý nghĩ, nó có đuổi theo không??

Cô không nhịn được quay đầu, sắc mặt liền trắng bệch, Quái vật sợi nấm vậy mà hướng đến các cô đuổi theo.

Khoảng cách giữa nó và các cô không ngừng thu hẹp.

Tô Hạnh bước chân có chút loạng choạng, liền tăng tốc độ, khàn khàn hỏi: "Chúng ta còn bao xa??"

Ôn Như Yểu nhìn màn hình hộp đen, thấp giọng nói: "Cố gắng giữ khoảng cách ổn định với nó, không để nó phát hiện dị thường, lô cốt ngay phía trước."

Chỉ thấy đầu ngón tay Ôn Như Yểu chạm chạm mấy cái, cách 10m, dưới thảm cỏ chấn động, một hình hộp chữ nhật ngoi lên giữa mặt đất, bên ngoài làm bằng kim loại bạch sắc, bên trong tựa như thang máy.

Thật giống các bộ phim diễn tưởng, lông mày Tô Hạnh đá lên, tăng tốc độ.

"Thùng... Thùng..." Mặt đất chấn động, âm thanh từ phía sau phát ra.

Quái vật sợi nấm phát giác ý đồ các cô, thời gian "chơi đùa" kết thúc, nó bắt đầu tăng tốc độ.

Tô Hạnh bỗng kéo tay Ôn Như Yểu, bức tốc chạy thật nhanh.

So với Quái vật tốc độ các cô không tính là gì.

Các dây sợi nối liền các ngón tay của Quái vật, kết hợp thành chưởng lớn, thoát ly thân thể bay thẳng đến chỗ các cô.

Tô Hạnh cảm giác phía sau có luồng gió lạnh đang hướng tới, đại não phản ứng, đem Ôn Như Yểu đẩy vào lô cốt, còn cô lách người sang một bên, ngã trên thảm cỏ.

Một bàn tay lớn bay đến chỗ các cô vừa chạy, tạo thành hố sâu. Nếu các cô vừa rồi tránh không kịp, liền thành bãi thịt vụn.

"Tô Hạnh!!"

Ôn Như Yểu nhờ lực đẩy chạy thẳng đến lô cốt, đứng trước cửa, nhìn Tô Hạnh vẫn còn ở phía sau, sắc mặt khẩn trương.

Khoảng cách giữa Tô Hạnh và lô cốt còn mấy mét.

Lúc này Quái vật sợi nấm đã tới chỗ này, thu hồi bàn tay dưới hố, chuẩn bị công kích lần hai.

Đối diện sinh tử, bản năng cầu sinh bộc phát, Tô Hạnh đạp vài bước, cơ hồ bàn tay sắp dán vào lưng, bóng đen như báo săn nhảy ra khỏi mặt đất, bay thẳng vào cửa lô cốt, nghiêng người ngã vào cạnh Ôn Như Yểu.

Lúc Tô Hạnh rơi bên cạnh, Ôn Như Yểu liền ấn nút đóng cửa, tiếng "tít tít" vang lên.

Cửa thang máy bắt đầu đóng, một ngón tay cắm vào khe cửa cản, tiếng cảnh báo vang lên, tiếp theo là thêm một ngón, hai ngón, ba ngón,...

Cửa kim loại khe hở càng lớn, ánh mắt hai cô hướng phía ngoài nhìn, Quái vật sợi nấm chậm rãi đi tới, đầu lâu trên bàn chân, con mắt hiện lên vầng trăng khuyết, tựa hồ đang giễu cợt.

Sắc mặt Tô Hạnh tái nhợt, mặc dù cô khí lực lớn, nhưng nhiều tay như vậy, giải quyết được một không giải quyết hết, ngược lại còn làm bản thân nguy hiểm.

"Súng!!" Âm thanh không lớn lại đầy nội lực của Ôn Như Yểu vang lên.

Tô Hạnh vội vàng rút súng, nhắm ngay mục tiêu bắn.

"Phằng..."

Những ngón tay đang muốn mở khe cửa to ra, đột nhiên cứng đờ.

"Phằng... Phằng..." Còn thừa bao nhiêu viên đạn, đều bắn hết.

Đạn xuyên qua lớp da thịt Quái vật, lộ ra sợi tơ màu trắng, không biết vì sao, tay Quái vật liền thu hồi. Trở ngại không còn, cửa thang máy đóng, bắt đầu hạ xuống,

Trong thang máy vẫn còn dư lại vài sợi màu trắng dính trên khe cửa, nó quặn quẹo mấy cái, tựa như có sinh mệnh.

Ôn Như Yểu từ bên hong rút ra chủy thủ, nhanh chóng cắt đứt mấy sợi màu trắng, rơi xuống dưới liền bất động.

Thang máy kịch liệt lay động, Quái vật phía trên còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục công kích. Rất tiếc các cô đã hạ xuống khá sâu, thoát ly phạm vi công kích, từ từ thang máy vững vàng hạ xuống.

Tô Hạnh ngã lưng về sau, thở phào nhẹ nhõm.

Sau mấy giây, thang máy mở cửa, xuất hiện một dãy hành lang dài.

Khi cửa thanh máy vừa mở, ánh đèn trong hành lang đột nhiên sáng lên, bốn vách tường làm bằng kim loại màu bạc hiện ngay trước mắt. Xuyên qua hành lang khoảng 100m liền tới Đại sảnh, ở đây có bàn hội nghị phía trên là màn hình, màn hình đang mở hiện thị bản đồ.

Ôn Như Yểu giơ điện thoại nhìn, so sánh, hai cái bản đồ giống nhau như đúc.

Mới vừa đối diện Quái vật khổng lồ, bây giờ xuống đây đối diện máy móc hiện đại, Tô Hạnh có chút ngỡ ngàng.

Ôn Như Yểu hiển nhiên cũng bất ngờ, trong thang máy dừng mấy giây, mới nhấc chân bước ra ngoài.

"Trước mắt vào xem một chút."

Nơi này so với tưởng tượng các cô khác xa. Tô Hạnh nhấp môi dưới, cũng đi theo.

Đầu tiên do xét xung quanh, xác định không có ai, thần kinh liền thả lỏng.

Sau đó ngạc nhiên phát hiện, nơi này đồ vật rất đầy đủ, thực phẩm dự trữ lượng lớn, có phòng tắm phòng bếp, còn có máy cung cấp nước và điện tự động.

Tô Hạnh nhìn một gian phòng đầy đồ ăn không khỏi tặc lưỡi, toàn bộ đều là lương khô và đồ hộp, đóng gói cẩn thận, đảm bảo chất lượng đủ ba năm, đoán chừng đủ hai cô ăn tới một năm.

Xem ra các cô liều mạng chạy tới chỗ này không uổng công, hiện tại nơi Quân đội trấn giữ thất thủ, ở chỗ một thời gian, lại đợi cứu viện tới.

Trong lòng Tô Hạnh rất vui, muốn tìm Ôn Như Yểu chia sẻ tin tức tốt.

Những phòng khác đều cùng Đại sảnh thông nhau, ngăn cách bởi cửa kính trong suốt, trừ phòng tắm và phòng ngủ. Rất nhanh Tô Hạnh tìm thấy Ôn Như Yểu.

Đây giống như gian phòng thí nghiệm, có kính hiển vi rất lớn, còn nhiều đồ vật Tô Hạnh không nhận biết, nhìn thấy Ôn Như Yểu ngồi trước máy tính.

Tô Hạnh nghi hoặc nói: "Nơi này có mạng??"

Lông mày nhỏ Ôn Như Yểu nhíu lại, chuyên chú nhìn màn hình máy tính, đều là chữ, lắc đầu nói: "Không có mạng, trong máy còn giữ chút nhật ký."

"Nhật ký??"

"Rất giống nhật ký thí nghiệm, cùng một chút tin tức của ai đó."