Gia đình của Quan Linh có tiền, nên câu lạc bộ mà cô ấy đưa Châu Hoan đến rất cao cấp, không bóng tối hỗn loạn mờ ảo như cô ấy tưởng tượng về một hộp đêm.
Châu Hoan chỉ muốn ra ngoài để uống rượu, nhìn thấy những anh chàng đẹp trai khác, để thư giãn và cô không dám gây rối với những người đàn ông hoang dã.
Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Quan Linh đã bị một người đàn ông câu đi, cô ấy dặn dò Châu Hoan cảnh giác một chút rồi thoải mái đi chơi.
Sau khi Châu Hoan gọi món, bàn bên cạnh có hai người đàn ông bảnh bao tựa như quen ngồi bắt chuyện với cô.
Một mình đối mặt với hai người đàn ông xa lạ, lúng túng cực kỳ, một chút cũng không cảm thấy động tâm khi được tán tỉnh.
Thấy đối phương thao thao bất tuyệt không ngừng khoe khoang, Châu Hoan không thể làm gì khác hơn là co quắp không ngừng bưng cocktail lên uống.
Ba người nói chuyện với nhau, chủ yếu là hai người đàn ông nói chuyện, thỉnh thoảng cô ngẫu nhiên đáp lại.
Sau khi uống vài ngụm rượu, Châu Hoan cảm thấy trong người hơi nóng, đầu choáng váng, ý thức mê ly.
Cô lắc đầu thật mạnh, cố gắng tỉnh táo, kết quả thấy người đàn ông bên cạnh đưa tay muốn chạm vào cô.
Châu Hoan ngượng ngùng đứng lên: "Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được nữa, tôi muốn đi vệ sinh."
Người đàn ông gần nhất với Châu Hoan gọi là Trang Vĩ, hắn ta lén bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào rượu khi Châu Hoan không chú ý, mục đích là người phụ nữ trước mặt hắn ta.
Bây giờ xem ra thuốc đã phát huy tác dụng, đã đến lúc thu lưới lại.
Hắn ta đã coi Châu Hoan như vật trong túi, nói: "Hình như em say rồi, để anh dìu em đi."
Nói xong, hắn ta vươn tay, muốn ôm lấy eo của Châu Hoan, đem cô kéo đi.
Châu Hoan đột nhiên lùi lại mấy bước, lưng đột nhiên va phải một l*иg ngực cường tráng, cô hơi lảo đảo, một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy eo thon của cô.
Mắt thấy nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, Trang Vĩ nói với người đàn ông phía sau Châu Hoan: "Bạn tôi say rồi, tôi xin lỗi." Nói liền không buông tha muốn tiếp nhận Châu Hoan.
Đầu của Châu Hoan mê man, trong lòng biết không ổn, rượu này tuyệt đối bị đã bị bỏ thuốc, nhưng đáng tiếc bây giờ cô không thể tìm thấy Quan Linh, không ai có thể giúp cô.
Không cách nào suy nghĩ nhiêu, cô ôm chặt hông người đàn ông bên người nói với Trang Vĩ: "Đây là bạn trai của em, anh ấy tới đón em, em đi trước một bước."
Nói xong, cũng vội vã lôi kéo nam nhân nhanh chân đi xa.
Trang Vĩ nhìn hai vệ sĩ cao lớn lạnh lùng đi theo sau lưng người đàn ông, hắn ta không dám đuổi theo.
Xác định Trang Vĩ không đuổi theo, Châu Hoan vội vàng buông người đàn ông bên người ra, không dám ngẩng đầu lên nhìn nhiều, vội vàng cảm tạ, muốn chuồn đi.
Chu Trạch Bắc nắm lấy tay Châu Hoan: “Không cùng bạn trai đi uống rượu sao?”
Vừa rồi không dám nhìn kỹ, lúc này mới thấy người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, theo sau là một trợ lý cũng mặc âu phục màu xanh lam và hai vệ sĩ, thoạt nhìn không giống như đến đây vui chơi.
Châu Hoan chưa từng gặp phải cảnh tượng hoành tráng như vậy, trong lòng có chút sợ, thanh âm run run: "Tôi... Thực xin lỗi... Vừa rồi tôi chính mượn anh thoát khỏi tên khốn kiếp kia, tôi không cố ý, tôi lập tức đi ngay."
Người đàn ông này thoạt nhìn có chút không dễ chọc, Châu Hoan sợ tới mức tỉnh rượu, trong lòng cố nén, sợ nhất thời run chân ngồi bệt xuống đất, thật mất thể diện. ..
Chu Trạch Bắc đã chú ý đến Châu Hoan từ lâu, vừa bước vào nhà câu lạc bộ, anh đã bị một người đàn ông trung niên đầy bụng ruột già giữ lại, sau khi nói qua loa lấy lệ mấy câu, ra ngoài anh liếc nhìn thấy Châu Hoan vừa mềm vừa hung.
Thấy cô đột nhiên đứng dậy, bộ ngực sữa cũng đi theo đung đưa, giống như hai quả bóng sữa, vừa to vừa mập nên anh cố ý đi đến sau lưng cô, chờ cô giả làm người bị va chạm.
Thật vất vả cuối cùng con cá đã cắn câu, Chu Trạch Bắc làm sao có thể dễ dàng thả cô đi như vậy.
Anh ôm lấy bờ vai mịn màng trắng như tuyết của Châu Hoan, cưỡng ép kéo cô về phía trước: "Nếu em biết em đã lợi dụng tôi, thì không đạo lý miễn phí."