Cố Trí Viễn trong lòng cảnh cáo bản thân, em gái hắn tuyệt đối không phải là người như vậy.
Ngay cả hắn cũng không biết mình đang sợ cái gì, Cố Trí Viễn hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy cái hộp cách đó không xa, cái hộp rất tinh xảo, tại sao hắn không nhớ có thứ như vậy trên bàn trà.
Cố Trí Viễn mở hộp ra, không ngờ bên trong lại để bánh quy, vì để điều tiết cảm xúc trong lòng nên dù hắn không thích đồ ngọt nhưng vẫn ăn thử hai cái.
Không thể không nói rằng hương vị của bánh quy này thực sự rất ngon, một hương vị ngọt ngào, đầu bếp trong nhà hắn có thể làm bánh quy?
"Thứ này từ đâu ra?"
Cố Trí Viễn nhìn về phía người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc nhìn mấy cái bánh quy trong lòng cũng không hiểu.
Cố Nhu ở một bên nhìn thấy một màn này, trong lòng hiện lên một tia sáng, anh trai dường như rất thích bánh quy này, nếu cô nói bánh quy này là cô làm vậy chẳng phải hắn sẽ vui vẻ, sau đó liền đi mua quà cho cô sao?
Sau khi hạ quyết tâm, Cố Nhu trực tiếp nói trước mặt người giúp việc: "Bánh quy này là em cố ý làm cho anh ăn đấy. Để làm bánh quy này, em đã ở nhà luyện tập rất nhiều lần, tay thiếu chút nữa đã bị bỏng. Vừa rồi thấy anh vẫn chưa trở về, nên em đã làm bánh quy nhỏ cho anh. Nhìn thấy anh thích chúng như vậy, em liền cảm thấy tất cả vất vả đều đáng giá."
Không thể không nói, những người Cố gia sở dĩ thương yêu Cố Nhu như vậy, một phần lớn nguyên nhân là bởi vì cô thật sự biết cách nói chuyện.
Cố Trí Viễn thật không ngờ bánh quy ngon như vậy lại do em gái hắn làm.
Nghĩ đến đây hắn càng thêm kiên định những hình ảnh trong đầu vừa rồi nhất định là do hắn tưởng tượng ra, em gái hắn ngây thơ và tốt bụng như vậy, thậm chí còn vì hắn mà học làm bánh quy, làm thế nào có thể là loại người cay nghiệt được chứ?
Cố Trí Viễn sờ sờ đầu Cố Nhu, thần sắc đều trở nên nhu hòa: "Tiểu Nhu, bánh quy của em anh rất thích, nhưng lần sau đừng làm chuyện này nữa, em không biết nhà bếp rất nguy hiểm sao? Nếu em bị bỏng, anh sẽ rất đau lòng. Mau để anh xem tay có bị thương hay không."
Cố Trí Viễn vẻ mặt khẩn trương, sợ em gái mình bị thương tổn.
Cố Nhu lộ ra nụ cười hài lòng, bất quá nụ cười này rất nhanh đã biến mất.
Cô ngọt ngào nói với Cố Trí Viễn: "Làm đồ ăn cho anh trai một chút cũng không vất vả, em thật sự rất thích làm chuyện này cho, nhưng nếu anh có thể thưởng cho em một phần quà, vậy thì càng tốt hơn."
Nhìn thấy em gái ngoan ngoãn như vậy, Cố Trí Viễn còn có yêu cầu gì thì không thể đáp ứng đây.
Ngược lại nữ giúp việc ở một bên trợn tròn mắt, cô vẫn luôn ở đây với Cố Nhu, nhưng chưa từng thấy Cố Nhu vào phòng bếp, nếu Cố Nhu vào phòng bếp, cô không thể nào không biết.
Cố Nhu hiển nhiên cũng nhìn ra nghi hoặc trên mặt người giúp việc bên cạnh, cô nhìn người nọ bằng ánh mắt cảnh báo, ra hiệu cho đối phương không nên nhiều lời, bằng không cô tuyệt đối không tha cho đối phương.
Người giúp việc kia vốn còn muốn mở miệng hỏi cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này của Cố Nhu, trong nháy mắt cũng không dám lên tiếng.
Mặc dù cô chỉ là một người hầu, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có đầu óc, cho dù Cố thiếu gia biết phần bánh quy này không phải Cố Nhu làm phỏng chừng cũng sẽ không tức giận, nhưng nếu cô đắc tội với Cố Nhu thì sẽ mất đi công việc này, vì vậy cô lựa chọn im lặng.
Nhìn thấy đối phương như vậy, Cố Nhu cười tủm tỉm nói: "Anh, nữ giúp việc này của nhà anh rất nghe lời, em rất thích, anh có thể tăng lương cho cô ấy không?"
Cố Trí Viễn hiện tại đang cao hứng, đương nhiên sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của Cố Nhu: "Tiểu Nhu muốn gì anh đều đáp ứng."
Người giúp việc nghe được những lời này, vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới mình chỉ là lựa chọn im lặng là có thể được tăng lương, xem ra trong nhà này quả nhiên không thể đắc tội Tiểu Nhu tiểu thư này.
Mà tất cả chuyện vừa xảy ra đều bị Thiên Trần trốn ở trong bóng tối nhìn thấy, hắn thật không ngờ kẻ hèn hạ kia lại đánh cắp thành quả lao động của chủ nhân hắn, bánh quy kia rõ ràng là do chủ nhân hắn làm.
Thiên Trần nghe những người khác gọi đối phương là Tiểu Nhu tiểu thư nên cũng có thể đoán được vài phần về thân phận của người này.
Nữ nhân đê tiện vô sỉ như vậy, hắn làm sao có thể vì cô ta mà phản bội chủ nhân được chứ?
Thiên Trần siết chặt tay, nếu không phải chủ nhân bảo hắn không được lộ mặt thì hắn hiện tại thật sự rất muốn đi ra ngoài vạch trần bộ mặt thật của kẻ dối trá kia.
Ngay tại thời điểm Thiên Trần vạn phần phẫn nộ, bên cạnh bỗng nhiên có người xông ra ngoài.
"Tại sao ngươi lại ăn cắp công lao của chị? Bánh quy này là do chị làm, ngươi thật không biết xấu hổ."
Tất cả những gì vừa xảy ra đều bị Cố Mạt Mạt nhìn thấy, cô thật không ngờ nhanh như vậy đã gặp được nha đầu giống cô, càng không ngờ tới người này lại vô sỉ như vậy, ngang nhiên cướp công lao của chị, những bánh quy này đều là chị làm cho cô ăn, kết quả lại bị người trước mắt này ăn.
Cố Mạt Mạt vô cùng bảo vệ đồ ăn, ôm mấy cái bánh quy còn lại vào lòng mình, sau đó bất mãn nhìn Cố Trí Viễn: "Mấy cái bánh quy cũng không phải làm cho anh, anh dựa vào cái gì mà ăn?"
Cố Trí Viễn không ngờ Cố Mạt Mạt lại đột nhiên xuất hiện, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Mạt Mạt, dùng ánh mắt cảnh cáo cô không nên xuất hiện ở đây, nhưng Cố Mạt Mạt vốn nên sợ hãi hắn lần này lại không hề lùi bước, ngược lại còn nổi giận đùng đùng nhìn Cố Nhu bên cạnh: "Hay cho tiểu thư Cố gia, một chút liêm sĩ cũng không cần, da mặt cô sao có thể dày như vậy?"
Cố Trí Viễn nghe được những lời này, trên mặt trong nháy mắt bao trùm sự lạnh lẽo: "Cố Mạt Mạt, ngươi câm miệng!"
Cố Nhu nghe vậy, hít hít mũi trông rất ủy khuất, cô vốn tưởng rằng những bánh quy này không có người nhận nên muốn giành lấy công lao, ai biết được bánh quy này là của người khác.
Cố Nhu ủy khuất nhìn Cố Trí Viễn, tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt đầy nước kia đã nói lên tất cả.
Cố Trí Viễn không thể chịu được khi thấy em gái hắn khóc, Cố Nhu vừa rơi nước mắt, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái.
"Lập tức xin lỗi Tiểu Nhu cho ta."
Cố Mạt Mạt làm mặt quỷ với bọn họ: "Dựa vào cái gì mà xin lỗi? Anh đã ăn hết bánh quy mà chị đã làm cho em, là anh xin lỗi em mới đúng! Hơn nữa em cũng không nói sai cái gì? Kẻ đáng ghét này không hiểu sao lại cướp công lao của chị, cô ta mới là người phải xin lỗi không phải sao?"
Nghe Cố Mạt Mạt nói một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Cố Trí Viễn làm sao nhịn được, hắn không cho phép bất cứ ai nói xấu em gái của hắn.
Ngón tay thon dài của Cố Trí Viễn trong nháy mắt bóp lên chiếc cổ nhỏ nhắn của Cố Mạt Mạt.
Cố Mạt Mạt cũng không ngờ, người đàn ông trước mắt này lại xúc động như vậy, cô đương nhiên không có cơ hội trốn thoát, cảm giác hít thở không thông ập đến, Cố Mạt Mạt liều mạng giẫy giụa, sắc mặt bởi vì thiếu oxy mà trở nên đỏ bừng.
Nhưng người đàn ông trước mắt này một chút cũng không có dấu hiệu muốn buông tay.
Ngay khi Cố Mạt Mạt cho rằng mình sắp chết ở chỗ này, Cố Yên bỗng nhiên vọt tới.
"Cố Trí Viễn, buông em ấy ra!"