Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ

Chương 68: Cắt Đứt Quan Hệ

Cố Yên vẻ mặt lo lắng nhìn Cố Trí Viễn: "Em bảo anh buông Mạt Mạt ra có nghe thấy không?"

Nhưng Cố Trí Viễn đang nổi giận, dường như không nhìn thấy Cố Mạt Mạt sắp tắt thở: "Mắng Tiểu Nhu sẽ phải trả giá đắt."

Cố Nhu ở một bên cũng không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được Cố Yên, cô càng không ngờ chị gái trong miệng Cố Mạt Mạt lại là Cố Yên, vậy chẳng phải là chứng tỏ phần bánh quy này là Cố Yên làm sao?

Những lời tiếp theo của Cố Yên càng chứng minh suy đoán của cô.

"Bánh quy vốn là do em làm, anh dựa vào cái gì mà đối xử với Mạt Mạt như vậy?"

Cố Yên trong lòng đối với tứ ca này đã như tro tàn, cô hiện tại đã rõ ràng, lúc trước chẳng phải tứ ca đã hứa đối xử tốt với cô sao, cô cứ tưởng lần này hắn nhất định sẽ thay đổi, nhưng đó chỉ là do cô tưởng mà thôi, hắn vẫn như trước đây, vẫn bất chấp mà bảo vệ cho Cố Nhu, người như vậy không xứng đáng là anh trai của cô.

Cố Trí Viễn cũng không biết tại sao khi hắn nhìn thấy nha đầu này lộ ra vẻ mặt thất vọng hắn lại cảm thấy trái tim mình đau đớn từng trận.

"Cố Trí Viễn em nói lại lần nữa, buông Mạt Mạt ra! Bằng không đời này em sẽ coi như anh đã chết, sau này cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh một cái, sẽ không gọi anh một tiếng anh trai nữa."

Cố Trí Viễn vốn định mở miệng châm chọc, nha đầu này gọi hay không gọi anh trai đối với hắn mà nói thì có ảnh hưởng gì sao?

Nhưng lời nói đến bên miệng, hắn liền phát hiện mình nói không nên lời, hơn nữa trái tim càng ngày càng đau.

Trong đầu hắn lại xuất hiện một số hình ảnh xa lạ, bên trong phòng bệnh nhỏ, hắn nằm trên giường bệnh, bác sĩ lắc đầu và yêu cầu gia đình chuẩn bị hậu sự, mà người vẫn luôn ở bên cạnh hắn chỉ có nha đầu Cố Yên này, hắn vô cùng suy yếu, thậm chí ngay cả giơ tay lên muốn sờ mặt Cố Yên cũng làm không được. "Tiểu Yên, anh sợ là kiên trì không được, anh cả đời này làm nhiều điều sai trái, anh cũng không hy vọng xa vời em có thể tha thứ cho anh, nhưng trước khi anh chết đi em có thể... gọi một tiếng anh trai lần nữa có được không?

Cố Trí Viễn nằm trên giường bệnh, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Yên bên cạnh, nhưng Cố Yên bên cạnh lại thờ ơ, thần sắc thậm chí còn lạnh lùng: "Cố Trí Viễn, khoảnh khắc cậu quyết định vì Cố Nhu mà đoạn tuyệt quan hệ với tôi, cậu đã không còn là anh trai của tôi nữa."

"Tiểu Yên anh cũng biết anh trước kia làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, bây giờ chết đi cũng tốt, chỉ là cầu xin em lần này có thể gọi anh một tiếng anh trai lần cuối cùng thôi có được không?"

Một người kiêu ngạo như Cố Trí Viễn lại cúi đầu cầu xin cô, cuối cùng Cố Trí Viễn không kiên trì được, muốn nhắm mắt lại, hắn nghe thấy một tiếng anh trai nhẹ nhàng của cô gái, khi nhắm mắt lại khóe miệng hắn mang theo một nụ cười.

Giọng nói của Cố Nhu đưa Cố Trí Viễn ra khỏi hồi ức, hắn không biết vì sao trong đầu hắn lại hiện ra những hình ảnh khó hiểu này, hắn luôn kiểm tra sức khỏe thường xuyên mỗi năm và các bác sĩ đều nói rằng hắn rất khỏe mạnh, làm sao có thể trở nên ngay cả tay cũng không nhấc lên được, đây chắc chắn ảo ảnh!

Cố Trí Viễn lắc đầu, tay lại không tự giác buông ra.

Cố Mạt Mạt mất đi lực chống đỡ lập tức rơi xuống đất, cô liều mạng hít thở, chốc chốc lại ho khan, chưa bao giờ có một khoảnh khắc cô cảm thấy cái chết gần với chính mình như vậy.

Cố Yên đi tới nắm tay Cố Mạt Mạt, thần sắc lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Cô thật sự không muốn ở lại chỗ này, ở cùng Cố Trí Viễn và Cố Nhu thêm một giây, cô đều cảm thấy ghê tởm.

Cố Mạt Mạt vỗ vỗ tro bụi trên người mình, vừa mới đứng lên liền nghe thấy Cố Trí Viễn cách đó không xa nói: "Cố Yên, không phải ngươi nói bánh quy này là do ngươi làm sao? Vậy thì ngươi lại làm một lần nữa! Tuổi còn nhỏ đã học được nói dối, quả nhiên không có giáo dưỡng!"

Nếu Cố Yên vẫn là đứa trẻ trước kia, khi cô nghe được những lời này tuyệt đối sẽ không kìm nén được tính tình của mình.

Nhưng cô đã sống lại nhiều như vậy, những lời này của Cố Trí Viễn đã không thể làm tổn thương cô nữa.

"Ấu trĩ!"

Cố Trí Viễn cũng không ngờ mình lại bị một đứa trẻ khinh bỉ, nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

"Không phải là không biết làm bánh quy đó chứ? Tại sao lại cướp công lao của người khác?"

Trong mắt Cố Trí Viễn, bánh quy này khẳng định chính là do em gái bảo bối của hắn làm.

Nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy, khi hắn nói những lời này, sắc mặt Cố Nhu bên cạnh vô cùng khẩn trương.

Cố Mạt Mạt bị cố Trí Viễn nói những lời này tức giận phồng má.

Cố Yên lười tranh cãi với đối phương: "Nếu tôi thật sự biết làm bánh quy thì sao?"

Cố Trí Viễn cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi thật sự biết làm bánh quy, ta sẽ đưa ngươi trở về."

Cố Yên đương nhiên nghe ra Cố Trí Viễn chỉ đang nói cho có lệ, cho dù cô thật sự làm được bánh quy, với tính tình Cố Trí Viễn tuyệt đối không thể đưa cô trở về, bất quá không sao, cô đã nghĩ được biện pháp đi ra ngoài.

Cố Yên vốn không muốn làm bánh quy cho Cố Trí Viễn, nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của mình, vẫn cắn răng đáp ứng.

"Được rồi, vậy hy vọng đến lúc đó anh không đổi ý."

Cố Trí Viễn nghe được những lời này vô cùng khinh thường: "Ta thấy ngươi nên nhanh chóng làm bánh quy trước đi!"

Cố Nhu ở một bên hoàn toàn hoảng hốt, nha đầu đáng ghét này, không phải thật sự biết làm bánh quy đó chứ?

Chắc chắn là giả, bản thân cô thậm chí còn không biết cách sử dụng lò nướng, mẹ cô nói rằng lò nướng chỉ có người lớn mới sử dụng được, trẻ con sử dụng lò nướng sẽ rất nguy hiểm, nha đầu này cũng mới mười tuổi mà thôi, chắc chắn là cô ta đang nói dối.

Nghĩ đến điểm này, Cố Nhu trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Còn Cố Trí Viễn vì phòng ngừa Cố Yên giở trò, còn cố ý ở bên cạnh canh giữ, kết quả hắn nhìn thấy Cố Yên thuần thục mang theo một cái ghế nhỏ khắp nơi, thân ảnh nhỏ gầy đứng trên chiếc ghế nhỏ, đánh trứng gà, chia lòng trắng trứng, khuấy lòng đỏ trứng, sau đó thêm các nguyên liệu khác nhau vào, còn sử dụng khuôn để tạo ra hình dạng mong muốn, cuối cùng đặt vào lò nướng, thậm chí khi Cố Yên lật mặt cho bánh quy cũng rất thuần thục.

Cố Nhu sau khi nhìn thấy một loạt động tác này, hoàn toàn trợn tròn mắt, đây thực sự là điều mà một đứa trẻ có thể làm được sao?

Đây là ảo giác có phải không?

Ngoài Cố Nhu đang khϊếp sợ còn có Cố Trí Viễn bên cạnh đang tròn mắt ngạc nhiên, mà Cố Mạt Mạt bị nghẹn từ nãy đến giờ rốt cục mặt mày hớn hở, cô vô cùng đắc ý khoe khoang: "Có vài người đánh cắp thành quả lao động của người khác, cũng không nhìn xem mình có bản lĩnh đó hay không! Bây giờ xem như là nói dối bị vạch trần đi? Ta đã sớm nói chị của ta là người lợi hại nhất thiên hạ, loại chuyện làm bánh quy đối với chị của ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ."

Lúc Cố Mạt Mạt nói lời này còn cố ý nhìn thoáng qua Cố Trí Viễn bên cạnh.

Cố Trí Viễn sau khi bị châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng không trả lời, bởi vì những điều ngày hôm nay thực sự là đủ để làm cho hắn bị sốc.

Cố Mạt Mạt càng thêm đắc ý: "Bánh quy àm chị đã làm hai người một cái cũng đừng hòng ăn!"

Tất cả là của cô ấy.

Cố Yên đương nhiên cũng nghe được những lời nói này của Cố Mạt Mạt, cô cảm thấy một chút buồn cười, thực sự là một đứa trẻ ngây thơ.

Nếu Cố Trí Viễn sớm biết những chiếc bánh quy này do Cố Yên làm, hắn cũng sẽ không nói cô là kẻ nói dối, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, Cố Trí Viễn nghĩ tới những gì mình vừa nói, sắc mặt vô cùng xấu hổ, hắn đúng là thiếu kiến thức, nhưng bảo hắn đi xin lỗi Cố Yên, hắn không làm được.