Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ

Chương 59: Điều Kiện

Cố Mạt Mạt càng nghĩ nội tâm lại càng áy náy, người như cô không đáng để Cố Yên mạo hiểm.

Cố Mạt Mạt khóc lóc nói với Cố Yên: "Mau đi nhanh đi! Không cần phải quan tâm đến em. Đều là em tự làm tự chịu, em đã nhận ra sai lầm của mình rồi, về sau chị chính là người mà em yêu nhất."

Cho dù Cố Yên hiện tại xoay người rời đi, cô cũng sẽ không trách Cố Yên, tất cả là do chính tự bản thân cô gây ra.

Người đàn ông ở một bên nhìn thấy một màn này cũng nhếch khóe miệng: "Nếu ngươi đi bây giờ, ta có thể không so đo chuyện ngươi đến."

Nghe được những lời này, thần sắc Cố Yên không hề dao động chút nào.

"Tôi không đi, Mạt Mạt là em gái tôi, tôi nhất định phải mang em ấy ra ngoài."

Cố Yên nội tâm có chút bất đắc dĩ, tuy rằng rất không thích Cố Mạt Mạt, nhưng đối phương rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ, không giống như cô đã sống lại nhiều lần, để Cố Mạt Mạt ở chỗ này có khả năng cô ấy sẽ bị dọa chết.

Cố Mạt Mạt vẻ mặt khó tin nhìn Cố Yên, dưới tình huống này vẫn tiếp tục lựa chọn ở lại bên cạnh cô, Cố Mạt Mạt cảm thấy nếu là mình thì rất khó làm được giống như vậy.

Trong trường hợp này, Cố Yên có thể không ngần ngại rời đi, nhưng cô lại lựa chọn ở lại.

Người đàn ông nghe được những lời này, cũng nhịn không được vỗ tay: "Tiểu cô nương quả nhiên có dũng khí, rất đáng khen. Nếu đã như vậy, ta sẽ thành toàn phần dũng khí này của ngươi."

Người đàn ông chỉ chỉ căn nhà nhỏ màu đen cách đó không xa.

"Nhìn thấy căn phòng phía trước chưa?"

Cố Yên gật gật đầu, không rõ nhìn đối phương.

"Hai tháng trước ta từ bên ngoài mang về một con sói, nhưng ta hao hết tâm tư lại không có cách nào thuần phục hắn. Nếu như ngươi có thể giúp ta lấy đồ vật trên cổ hắn xuống, vậy ta có thể thả hai người các ngươi rời đi, hơn nữa chuyện hôm nay sẽ không nói cho bất kì kẻ nào."

Đây căn bản là một nhiệm vụ bất khả thi, trong lòng người đàn ông cũng rõ ràng điểm này, hắn chỉ là muốn cố ý làm khó Cố Yên một chút mà thôi.

Hắn muốn biết dưới loại điều kiện này, tiểu nha đầu trước mắt hắn sẽ lựa chọn như thế nào đây?

Cố Yên nghe được những lời này, cũng chỉ nhíu mày, không chút do dự đáp ứng.

"Được, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng hy vọng sau khi tôi làm được, anh phải giữ lời thả hai người chúng tôi đi."

"Điểm đấy ngươi yên tâm, ta từ trước đến nay nói đến làm được."

Hắn từ bên cạnh tìm ra một cây gậy kích điện đưa cho Cố Yên.

"Con sói kia rất hoang dã, tốt nhất ngươi nên mang theo thứ này, nếu có nguy hiểm ngươi hãy sử dụng nó."

Vì để đảm bảo an toàn, Cố Yên tiếp nhận cây gậy điện kia, sau đó từng bước từng bước đi về phía căn nhà nhỏ màu đen.

Sắc mặt Cố Yên khẩn trương, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy nơi này, bất kể là kiếp này hay là mấy kiếp trước.

Cố Yên thở dài một hơi, nội tâm cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, đều trách Cố Mạt Mạt gây phiền toái cho cô, đợi lát nữa đi ra ngoài, cô nhất định phải hung hăng đánh mông Cố Mạt Mạt một trận.

Mà Cố Mạt Mạt nhìn bóng lưng Cố Yên từng bước từng bước đi về phía căn nhà nhỏ đen, khuôn mặt tràn đầy nước mắt muốn nói cái gì đó, cuối cùng há miệng lại không nói ra được gì cả.

Trong lòng cô đang yên lặng cầu nguyện, Cố Yên nhất định phải bình an, nếu Cố Yên có chuyện gì thì cô phải làm sao?

Chuyện này tất cả cũng do cô mà ra.

Không được, cô phải cùng Cố Yên đi vào.

Sau khi kiên định suy nghĩ của mình, Cố Mạt Mạt lập tức nói với người đàn ông trước mặt: "Anh mau thả tôi ra ngoài, tôi muốn cùng chị đi vào, một mình chị ấy nhất định sẽ gặp nguy hiểm!"

Người đàn ông vốn đang nhàm chán cũng trở nên vui vẻ, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ các cô bị con sói kia dọa sợ mà khóc lóc bỏ chạy.

Nghĩ đến đây hắn dứt khoát thả Cố Mạt Mạt ra.

Cố Mạt Mạt gần như lăn lộn chạy về phía Cố Yên.

Nhưng vừa mới tới gần Cố Yên, liền bị đối phương ghét bỏ: "Tránh xa một chút, đừng ở chỗ này quấy rối!"

Cố Mạt Mạt không từ bỏ ý định: "Chị ơi, con sói đó rất nguy hiểm, cho em đi cùng chị đi mà."

Cố Yên trừng mắt nhìn cô một cái: "Em ở bên ngoài chờ, đừng gây phiền toái là được."

Cô cũng không trông cậy vào Cố Mạt Mạt có thể giúp được gì, Cố Mạt Mạt chỉ cần không gây phiền phức cho cô, cô cũng đã mãn nguyện rồi.

Cố Mạt Mạt vẻ mặt ủy khuất nhìn Cố Yên nhưng cũng không dám phản bác, dù sao chuyện hôm nay cô cũng quậy đủ rồi.

Cố Yên đẩy cửa ra, nhưng không nghe thấy tiếng sói gầm gừ, cô bật đèn pin nhìn xung quanh mới phát hiện trong phòng này căn bản là không có sói gì chỉ có một cậu bé bị trói bởi xiềng xích.

Đứa bé này khoảng 10 tuổi, cổ, cổ tay và cổ chân đều bị xích sắt xích lại nên phạm vi hoạt động cũng rất hạn chế.

Cố Yên nhìn thấy thì hoảng sợ sau đó nhíu mày.

Mà người trước mắt khi nghe được tiếng động thì mở mắt ra.

Đôi mắt hắn màu xanh, trong ánh mắt tràn ngập hận thù, cho dù là nhìn về phía Cố Yên, cũng mang theo sự tức giận không cách nào che dấu.

Có những tiếng gầm gừ trong cổ họng hắn, giống như một giây sau sẽ xông lên cắn xé Cố Yên.

Cố Yên nhìn thấy thứ trên cổ hắn, người đàn ông kia hẳn là muốn cô cởi xích trên cổ hắn đi.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác và phẫn nộ của người trước mắt, khẳng định sẽ không để cho cô tiếp cận, chuyện này chút khó khăn.

Cố Yên cẩn thận nói: "Ngươi không sao chứ?"

Bất quá lời này nói ra miệng, cô liền biết mình lại nói một câu vô nghĩa, bởi vì cậu bé có rất nhiều vết thương trên cơ thể, cũ mới đan xen, thảm không nỡ nhìn.

Cố Yên Tâm nhíu mày, người này xem ra là bị roi làm bị thương.

Hắn còn nhỏ như vậy sao lại có nhiều vết thương đến thể?

Có lẽ là người ở đây ngược đãi hắn...

Cố Yên thở dài một hơi: "Trước tiên ngươi bình tĩnh lại cảm xúc của mình, tôi không phải tới làm tổn thương ngươi."

Vì chứng minh những lời này của mình, Cố Yên thậm chí còn ném gậy điện sang một bên.

"Trên người ngươi nhiều vết thương như vậy, có đau không?"

Giọng nói dịu dàng của cô cuối cùng đã thay đổi cảm xúc của hắn.

Cậu bé dùng đôi mắt xanh của mình nhìn Cố Yên, dường như đang đánh giá cô.

Thấy lời nói của mình hữu dụng, Cố Yên tiếp tục nói: "Ngươi có muốn theo ta đi hay không? Ta có thể giúp ngươi trị liệu vết thương trên người, vết thương nhiều như vậy, nhất định rất đau."

Cố Yên chú ý tới trước mặt đứa bé còn có một cái bát bị nứt, xem ra người này ăn uống cũng chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất.

Không thể không nói thủ đoạn tra tấn người của người nơi này thật ghê tởm.

Trên mặt Cố Yên xẹt qua một tia chán ghét, cho dù là đối với chó cũng không đến mức làm nhục như vậy huống chi đây còn là một người đang sống sờ sờ.

Lúc cậu bé nghe được những lời này, trong mắt có thêm vài phần cảm xúc không rõ.

Hắn sững sờ nhìn Cố Yên: "Ngươi... Thật sự nguyện ý... Ngươi thật sự đưa ta ra ngoài?"

Ngay cả khi lời nói đứt quãng, Cố Yên vẫn nghe hiểu ý tứ của hắn.

"Ừm, ta nguyện ý dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi nguyện ý đi theo ta sao?