Không có ánh đèn bên ngoài biệt thự, tất cả đều dựa vào ánh trăng, Cố Yên nhìn rừng trúc tối đen trước mặt, nghĩ đến Cố Mạt Mạt có thể ở bên trong vẫn là cắn răng đi vào.
Kiếp trước cô chưa từng đến khu rừng trúc này, càng không biết bên trong rừng trúc này cất giấu cái gì, không nghĩ tới đời này bởi vì Cố Mạt Mạt mà đặt chân vào khu rừng trúc này.
May mắn là cô có mang theo đèn pin, nếu không thực sự không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Đi bộ khoảng năm phút cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng ai đó, hơn nữa cách đó không xa còn truyền đến tiếng khóc của Cố Mạt Mạt.
"Cứu mạng aaa! Ngươi thả ta ra, ta thực sự không cố ý..."
Cố Mạt Mạt bị nhốt trong l*иg sắt, khóc đến không thở nổi, váy công chúa màu trắng trên người cũng đã sớm nhuộm bụi bẩn.
Cố Mạt Mạt bình thường thích sạch sẽ nhất, nhưng giờ phút này cô cũng bất chấp những thứ này, bởi vì trước mặt cô là một người đàn ông to lớn dáng vẻ hung ác, trên mặt còn lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thì mau câm miệng lại cho ta! Rõ ràng biết đây là cấm địa còn dám một mình tiến vào, ta thấy tiểu nha đầu ngươi chính là không muốn sống. Ngươi ỷ vào lão đại yêu thương ngươi nên mới muốn làm gì thì làm, hôm nay ta thay lão đại giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như ngươi."
Cố Yên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt nhíu mày.
Tứ ca tốt kia của nàng, thật đúng là chân nhân không lộ tướng!
Trách không được Cố Trí Viễn vẫn không cho các cô vào nơi này, hơn nữa còn nhiều lần nhấn mạnh dù là ai, hoàn cảnh nào cũng không thể đặt chân vào.
Chậc...
Cố Yên nghĩ đến kết cục cuối cùng của Cố Trí Viễn, khóe miệng không nhịn được nổi lên một nụ cười lạnh.
Nếu Cố Chí Viễn biết cuối cùng mình lại nằm trên giường bệnh, chỉ còn lại một hơi thở, không biết sẽ phản ứng như thế nào đây?
Dù sao tổ chức lão đại đã từng làm mưa làm gió, cuối cùng lại kết thúc với thảm bại, hơn nữa còn bị em gái mình yêu nhất hại chết, cảnh tượng này ngẫm lại thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cố Mạt Mạt bị nhốt trong l*иg sắt đã sớm bị dọa hồn bay đi mất, nếu biết sẽ gặp phải loại chuyện này, có cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám xông vào đây, nhưng bây giờ sự tình đã xảy ra, cô chỉ có thể cầu xin đối phương buông tha cô.
"Ngươi tha cho ta lần này có được không? Ta cũng không dám có lần hai. Nếu ngươi làm tổn thương ta, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Người đàn ông kia sau khi nghe được những lời này cười ha hả, bộ dáng kia thật giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười.
"Ta nói tiểu cô nương ngươi cũng coi trọng mình quá đi chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là lão đại tiện tay cứu trở về làm vật thay thế mà thôi, còn cho rằng mình ở trong lòng lão đại rất quan trọng sao? Đừng nói là một đêm, cho dù ta nhốt ngươi ba ngày ba đêm lão đại cũng không có ý kiến gì."
Người đàn ông thản nhiên nói.
Cố Mạt Mạt lại bị những lời này dọa choáng váng.
Thay thế?
Cô không phải là người anh yêu thương nhất sao?
Tuy rằng Cố Mạt Mạt tuổi còn nhỏ, nhưng khi cô nhìn thấy biểu tình khinh thường của người trước mặt, cô liền biết có điều gì đó không đơn giản như cô nghĩ.
Cố Mạt Mạt khóc lóc nằm xuống, cô chẳng qua là muốn giáo huấn Cố Yên một chút mà thôi, lần sau cô cũng không dám mạo hiểm nữa.
Trong đầu vừa mới hiện ra ý nghĩ này, cô bỗng nhiên thấy được Cố Yên ở một bên.
"Thả em ấy ra!"
Cố Yên lạnh lùng nói.
Người đàn ông kia nhìn Cố Yên đột nhiên bước ra, híp mắt nói: "Là do gần đây lão đại đối với các ngươi quá tốt sao? Từng người từng người một đều đi vào cấm địa này, xem ra các ngươi đã quên thân phận của mình thì phải. Ngươi cũng là tiểu nha đầu lão đại cứu trở về đúng không?"
Lúc người đàn ông nói lời này trên mặt tràn đầy khinh thường.
Bởi vì hắn biết, lão đại sở dĩ đem những tiểu nha đầu này cứu trở về, không phải bởi vì hắn thiện lương cỡ nào, mà là bởi vì những tiểu nha đầu này ít nhiều đều có chút giống em gái lão đại.
Không thể không nói tiểu nha đầu trước mắt này so với người trong l*иg càng giống Cố Nhu hơn.
Cố Yên không phủ nhận, bởi vì cô không muốn thừa nhận mình là em gái của tên khốn Cố Trí Viễn.
"Vậy thì thế nào? Ta nói lại lần nữa, thả Cố Mạt Mạt ra."
Người đàn ông sắc mặt châm chọc nói: "Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi bảo ta thả người ta liền thẻ sao? Ta thấy hai tiểu nha đầu các ngươi đều quá coi trọng mình rồi. Nếu lá gan của ngươi lớn như vậy, không bằng cùng nhau ở trong một cái l*иg sắt đi, ta trước tiên nhốt các ngươi vài ngày sau đó đem chuyện này nói cho lão đại."
Người đàn ông thản nhiên nói cứ như đứng trước mặt hắn không phải là hai sinh mệnh đang sống mà là một thứ đồ rẻ mạt.
Cố Yên nhìn thấy một màn này cũng biết nếu tiếp tục cứng rắn sợ là không được, cô cho dù có lợi hại thế nào, hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô nhất thời mềm nhũn, bắt chước theo dáng vẻ của Cố Nhu, điềm đạm đáng thương nói với người đàn ông: "Anh trai tốt, anh có thể thả chúng tôi ra được không? Chúng tôi thật sự không cố ý tới đây! Anh coi như chưa từng thấy qua chúng tôi đi! Chúng tôi hứa sẽ không bao giờ đặt chân đến đây lần nào nữa."
Người đàn ông nghe được những lời này đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Tiểu cô nương này lại không bị hắn dọa khóc?
Hắn đối với bề ngoài của mình có nhận thức rõ ràng, ngũ quan thô kệch, lúc không cười lại càng hung ác, bình thường trẻ con nhìn thấy hắn hoặc là bị dọa chạy đi, hoặc là bị dọa khóc, tiểu nha đầu này vậy mà dám nói chuyện với hắn?
Quả thật là dũng khí đáng khen ngợi.
"Ngươi và những đứa tầm thường kia rốt cuộc vẫn có chút không giống nhau, nhìn xem lá gan của ngươi lớn như vậy, ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội."
Người đàn ông sờ sờ cằm.
Nhưng ánh mắt của hắn lại khiến Cố Yên có một dự cảm không tốt.
Nhưng sự tình đã đến bước này, cho dù Cố Yên nhận ra chuyện kế tiếp dần dần không thích hợp, cũng chỉ có thể kiên trì nói: "Cám ơn anh! Không biết cơ hội mà anh nói là gì?"
Cố Mạt Mạt vốn đang khóc không thở nổi, nhìn thấy một màn này vội vàng nói: "Cố Yên! Tôi biết sai rồi, tôi không nên chạy đến đây để hãm hại cô, chuyện này không liên quan gì đến cô. Cô mau chạy đi, không cần để ý đến tôi."
Trong lòng Cố Mạt Mạt chỉ cảm thấy áy náy, giờ phút này cô mới nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, nếu như không phải cô, Cố Yên làm sao có thể mạo hiểm chứ?
Đều là lỗi của cô, không nên để Cố Yên bị liên lụy.
Lúc người đàn ông không để ý, Cố Yên có thể xoay người bỏ chạy hoàn toàn không cần để ý đến cô, nhưng Cố Yên lại vì cứu cô mà lựa chọn ở lại, nói không cảm động đó chắc chắn là giả.
Chính vì phần cảm động này, mới khiến nội tâm Cố Mạt Mạt vô cùng áy náy.
Ngày đầu tiên Cố Yên tới, cô liền bỏ cóc vào trong bồn tắm của cô ấy, hơn nữa còn phá hư đồ của anh trai rồi giá họa cho Cố Yên.
Một khi Cố Yên vạch trần lời nói của cô, cô có thể sẽ bị anh trai ghét bỏ nhưng Cố Yên lại không làm như vậy.
Ngay từ đầu Cố Mạt Mạt còn chưa hiểu được ý tứ trong đó, nhưng đến lúc này, cô cái gì cũng hiểu được.
Cô trộm bài tập về nhà của Cố Yên, Cố Yên chẳng những không vạch trần cô, ngược lại thoải mái thừa nhận là mình không viết.