Liệu Thanh Mai Có Hay?

Chương 14: Sốc lại tinh thần tập thể

Khoảng cách đến ngày thi đầu ngày càng gần, tốc độ luyện tập hợp xướng không hề tiến bộ. Ngay cả thường dân như Phương Tri Nịnh cũng nghe ra được thái độ luyện tập cho có lệ của mọi người. Những người có tâm tư muốn luyện tập lại vì thái độ của bạn học, không chịu nổi người nào đó ngáng chân sau.

Chỉ một phần bốn ca khúc, trong đó Diêu Thiền đã dừng lại rất nhiều lần sửa đúng chỗ sai, đến phía sau, lại chỗ được chỗ mất: “Nói bao nhiêu lần rồi không cần đuổi, các người vội vàng xướng nhanh, nhạc đệm cũng vì thế mà lại gia tăng tiết tấu. Có thể dụng tâm vào một chút được không, xướng thành cái dạng này trong lòng mọi người đoán được bao nhiêu điểm?”

Ngoại trừ mọi người, Dương Dư Hà kiêm chủ nhiệm đang đứng lớp văn, giờ không có giáo viên giám sát ở bên cạnh, cả một lớp 48 người đều làm theo ý mình, hàng nam sinh phía sau không coi ai ra gì mà nói chuyện. Chỉ chốc lát, trên sân khấu truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, ồn ào đến mức đau cả lỗ tai.

“Nếu không muốn xướng, cũng đừng chậm trễ thời gian luyện tập của người khác, muốn đi thì đi, không ai ngăn cản.”

Tiếng ríu rít ồn ào bên tại thật sự làm người khác khó chịu không nhịn được, Phương Tri Nịnh lấy hết can đảm đi lên trước mặt mọi người, nói ra lời trong lòng.

Một cái đầu nho nhỏ đứng ở trước mặt mọi người, trên mặt còn mang theo sự non nớt chưa mất đi, đôi mắt hạnh trừng mắt nhìn những người quấy rối trong hàng ngũ.

Xứng với bốn chữ dũng khí đáng khen.

Trình Kiêu Kiêu vì ủng hộ bạn tốt, đi ra đứng bên cạnh cô trước đội ngũ: “Đúng vậy, một chút cứt chuột đừng làm hỏng một nồi nước. Đây là lần hoạt động tập thể đầu tiên của lớp chúng ta, có thể lấy ra một chút nghiêm túc được không.”

Không biết từ khi nào, Chu Gia Diên cũng đi đến đứng bên cạnh Phương Tri Nịnh, rũ mắt liếc nhìn cô một cái, thu hồi lại sự lười nhác thường ngày, nhìn mọi người xung quanh nghiêm túc nói: “Điếc sao? Muốn đi hiện tại lập tức rời đi, còn lại ở lại nghiêm túc tập luyện. Đừng quên các người cũng là thành viên của lớp 17, trước mặt các lớp, vứt đi mặt mũi chính là các người.”

Trong nháy mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Những nữ sinh da mặt mỏng mấp máy môi âm thầm cúi đầu, những nam sinh đứng nói chuyện thu hồi lại lời nói, không làm gì mà cũng run chân.

Qua vài phút, không ai đứng ra rời đi.

Khúc nhạc dạo vang lên, tiếp tục tập luyện.

Lần này hiệu quả rõ ràng hơn lần trước rất nhiều. Người ở đây đều hiểu rõ, không phải là xướng không tốt, mà là không để tâm đến.

Một bên cửa giảng đường bị mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh đậm tiến vào: “Được, chào mọi người.”

“Tôi là người được thầy giáo Dương mời đến chỉ huy, mọi người có thể gọi tôi là cô giáo Hứa.” Hứa Lộ Hoa khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trộm hướng về phía Phương Tri Nịnh nháy mắt một cái.

Phương Tri Nịnh thấy rõ người, vừa che miệng cười vừa đem ánh mắt trộm nhìn Chu Gia Diên ngồi trước đàn dương cầm, muốn nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Chu Gia Diên không có biểu cảm gì, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, bộ dạng muốn cười. Khó trách Dương Dư Hà lại biết hắn biết đàn dương cầm, hóa ra đều là người quen cũ.

Có Hứa Lộ Hoa chỉ đạo, hiện quả hợp xướng vững vàng cao lên.

Bà đem hợp xướng chia thành giọng nữ giọng nam, hỗn thanh hợp xướng chia làm ba bộ phận, làm hòa thanh càng hoàn mỹ, càng có sức cuốn hơn.

Nam sinh khoa văn cách xa so với nhân số nữ sinh, vì vậy đa phần âm thanh nam nữ xướng nghe rất phối hợp, Hứa Lộ Hoa để giọng nữ xướng thấp hơn giọng nam, lại chỉnh lại đội ngũ, chỉnh lại xong nhìn đội ngũ lại càng thêm hài hòa.

Nghe mọi người hợp xướng xong, Diêu Thiền lại chờ vài người nữ sinh hớp xướng không rồi sắp xếp vào vị trí lĩnh xướng.

“Chỗ này cố gắng chậm một chút, đúng, chính là như vậy. Giọng nam hạ thấp một chút… Chu Gia Diên, tốc độ nhạc đệm đừng bị ảnh hướng bởi chúng ta, dựa theo nhịp điệu của em.”

Cứ như vậy, một lần lại một lần luyện tập, tìm được vài vấn đề cần giải quyết.

Lúc kết thúc luyện tập trên đường trở về, Phương Tri Nịnh lòng còn sợ hãi. Hồi tưởng lại hành động của cô vừa rồi, thật là có dũng khí.

Cô vỗ vỗ ngực đứng thẳng nhìn Trình Kiêu Kiêu lo lắng: “Tớ sợ muốn chết, chẳng may đám nam sinh kia đột nhiên lao đến đánh tớ thì làm sao bây giờ?”

“Cậu yên tâm, Chu Gia Diên che chở ở bên cạnh, ai cũng không dám động đến cậu.”

Buổi chiều thứ sáu, trang phục đặt trên mạng đưa đến. Chu Gia Diên kéo mấy bạn nam đi bê hàng về.

Trong phòng học, toàn bộ bạn học bắt đầu thử áo lớp. vô cùng hưng phấn so ở trước người.

“Các bạn học, thay áo lớp đến giảng đường tập luyện, chúng ta tập lại một lần.” Dương Dư Hà không chịu thua, trước thi đấu hận không thể làm đến hoàn mỹ.

Dưới sự chỉ huy của Hứa Lộ Hoa, tập luyện hoàn thành vô cùng thuận lợi. Hào phóng nghe thì không có gì lệch lạc, nhưng nếu cẩn thận nghe vẫn có chút khuyết điểm, Hứa Lộ Hoa tận chức tận trách, sửa đúng lại từng chút một.