Tiểu Độc Tiên che miệng cười khẽ, nào còn có dáng vẻ của nữ hoàng Độc Tiên: "Mẹ em bảo chị ở lại vùng đất Nhật Lạc để trông coi rồng đen".
"Chờ đợi một ngày nào đó, em có thể đạt được truyền thừa của rồng đen!"
"Tiểu sư đệ, ngay cả máu rồng mà em cũng có thể lấy được".
"Chắc hẳn truyền thừa và long châu của rồng đen đều đã rơi vào trong tay em đi".
Diệp Bắc Minh ngây người.
Vẻ mặt anh không dám tin: "Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là do mẹ em sắp xếp?"
"Đúng vậy!"
Tiểu Độc Tiên gật đầu.
Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ rồng đen bị trấn áp bên trong pháp trận cũng có liên quan đến mẹ em sao?"
Tiểu Độc Tiên lại lắc đầu: "Cũng không phải, rồng đen là thần thú".
"Nghe nữ chủ nhân nói, nó bị một vị cường giả cực kỳ khủng bố trấn áp ở trong trận pháp".
"Bà ấy chỉ tình cờ gặp được rồng đen, cho nên nó đã thành lập hiệp nghị với bà ấy".
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.
Tiểu Độc Tiên cười nói: "Bây giờ, tiểu sư đệ đã có được truyền thừa và long châu của rồng đen".
"Chỉ cần mỗi ngày hấp thu năng lượng bên trong long châu, cảnh giới chắc chắn sẽ tiến triển cực nhanh!"
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Tam sư tỷ, chỉ sợ chuyện này không giống như chị nghĩ đâu".
"Sao vậy?"
Tiểu Độc Tiên bất ngờ hỏi.
Diệp Bắc Minh giải thích: "Em đã bái rồng đen tiền bối làm sư phụ, mặc dù ông ấy đã chết, nhưng ông ấy đã là vị sư phụ thứ 101 của em rồi!"
"Đồng thời, em cũng không tiếp nhận truyền thừa của rồng đen sư phụ".
"Còn nữa, em đã đồng ý với rồng đen sư phụ sẽ đưa long châu về tộc Rồng đen nguyên vẹn".
"Để trả công, em chỉ cần mười giọt máu của sư phụ rồng đen".
Tiểu Độc Tiên ngây người: "Cái gì?"
"Tiểu sư đệ, em... ôi trời!"
Cô ấy giận dữ dậm chân một cái: "Em bị lừa rồi!"
"Con rồng đen này đúng là đáng ghét, nó đã thành lập hiệp nghị với nữ chủ nhân rồi".
"Nó phải tặng cả truyền thừa và long châu của tộc Rồng đen cho em!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tiểu Độc Tiên tỏ ra tự trách: "Đều tại chị, là chị không nói rõ ràng với em từ trước".
"Làm em bị thua thiệt lớn!"
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Tam sư tỷ, nếu như không có mười giọt máu rồng".
"Những sư tỷ khác sẽ không có cách nào khôi phục thương thế như cũ, hôm nay chỉ sợ chị cũng sẽ dữ nhiều lành ít".
"Em cũng không cảm thấy thua thiệt, ngược lại cảm thấy đây chính là chuyện mà ông trời đã quyết định từ trước".
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh lạc quan như thế, Tiểu Y Tiên thở dài một hơi: "Sư đệ ngốc".
Đột nhiên, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến.
Ầm ầm!
Trụy Long cốc xảy ra biến cố.
Mặt đất rung động kịch liệt, nứt ra từng cái hỗ đáng sợ!
"Gào!"
Một tiếng rồng gầm truyền đến, một màn khiến người ta khϊếp sợ xuất hiện.
Thế mà máu tươi trên mặt đất lại chảy vào trong khe hở, chui vào trong lòng đất trong nháy mắt!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, dưới mặt đất có cái gì đó!"
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: "Tôi cũng cảm nhận được rồi!"
Một giây sau.
Con mắt thần ma ở giữa trán anh mở ra!
Trong đầu hiện ra hình tượng sâu dưới lòng đất, chỉ thấy một hư ảnh huyết long vô cùng to lớn ngưng tụ thành hình!
Nó giống như là một vòng xoáy khổng lồ, hấp thu toàn bộ máu tươi của mấy chục ngàn người tu võ trên mặt đất!
"Đây là cái gì?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: "Nhóc con, mẹ nó cậu đúng là nghịch thiên! Đậu má!"
"Ngay cả bản tháp cũng phải cho rằng cậu tuyệt đối là kẻ may mắn!"
Trên mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy nghi hoặc: "Sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Sao vậy á? Cậu có biết hư ảnh huyết long dưới mặt đất là cái gì không?"
"Là cái gì?"
"Đây là một long hồn!"
"Long hồn?"
"Đúng vậy, đây là một long hồn!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: "Nhóc con, khí vận của cậu không hề tầm thường đâu!"
"Ở nơi này vừa vặn có một long hồn, hơn nữa đã ngủ say vô số năm!"
"Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác còn có mấy chục ngàn người tu võ chết ở đây!"
"Mà lại đều là đỉnh tiêm người tu võ, nếu như là phổ thông người tu võ, dù là chết trăm vạn người đều chưa đủ!"
"Máu tươi của mấy chục ngàn người tu võ đã trùng hợp lầm con long hồn này tỉnh lại!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Cho dù là một long hồn, ông phải kích động như vậy sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm thét một tiếng: "Nhóc con, cậu thì biết cái quái gì!"
"Bản tháp nói cho cậu biết, nhìn từ mức độ cường đại của con long hồn này, nó đã sống ít nhất là một trăm ngàn năm trở lên!"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Nói điểm chính!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giận dữ "Nhóc con, cậu có thể kiên nhẫn một chút hay không?"
"Tôi chỉ nói cho cậu biết long hồn có thể hóa thành kiếm linh của kiếm Đoạn Long!"
"Cái gì?"
Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, kích động đến mức trái tim suýt nữa thì nổ tung!
Anh há to miệng quát: "Đậu má! Đậu má! Đậu má!"
"Sao ông không nói sớm? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông xác định sao?"
"Con long hồn này có thể trở thành kiếm linh của kiếm Đoạn Long?"
Diệp Bắc Minh hoàn toàn kích động.
Mặt đỏ tới mang tai!
Há to miệng thở hổn hển!
Ánh mắt cũng đỏ bừng.
Tiểu Độc Tiên ở bên cạnh bị dọa: "Tiểu sư đệ, em làm sao thế?"
"Em đang nói chuyện với ai vậy?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư tỷ, em không sao".
"Hả?"
Mặc dù Tiểu Độc Tiên cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.