Một tiếng cười sang sảng truyền đến từ bên ngoài đại điện: "Thanh Huyền Tông náo nhiệt như vậy sao, nghe nói mấy người chọn một người trẻ tuổi Tiên Thiên sơ kỳ làm tông chủ?"
"Có chút thú vị, tông chủ tân nhiệm của Thanh Huyền Tông, còn không ra quỳ đón tôi?"
Người kia vừa dứt lời, các đệ tử Thanh Huyền Tông đều rung động quay đầu!
Bầu trời hoàn toàn vắng vẻ, vạn dặm không mây!
"Ai vậy?"
"Làm gì có ai?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Chỉ có ánh mắt của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngưng tụ: "Người chưa tới mà giọng nói đã đến trước rồi!"
Đồng thời trong đầu Diệp Bắc Minh cũng vang lên một âm thanh: "Nhóc con, cảnh giới Thần Vương!"
"Cách trăm dặm, mười bảy giây sau sẽ đến!"
Dưới ánh mắt của vô số người!
Một!
Hai!
...
Mười lăm, mười sáu, mười bảy!
Vừa tới mười bảy giây!
Ầm ầm!
Mười người có sắc mặt uy nghiêm đồng thời đáp xuống trên quảng trường bên ngoài đại điện!
“Ầm” một tiếng thật lớn, mặt đất vỡ ra vô số vết nứt!
Vương Càn Dương lớn tiếng kêu lên: "Là sứ giả của Võ Đạo Minh tới, mọi người mau theo tôi ra chào đón!"
Sau đó ông ta dẫn theo một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông ra ngoài nghênh đón.
Diệp Bắc Minh làm tông chủ lại bị lơ đi!
Hạ Nhược Tuyết có chút tức giận: "Những người này có ý gì?"
"Bắc Minh, người làm tông chủ như anh còn chưa lên tiếng, bọn họ đã đi nghênh đón người ta trước rồi?"
Võ Đạo Minh?
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc!
Tô Trường Phong cũng giật nảy mình: "Những lão già này, sao lại đưa người của Võ Đạo Minh tới chứ?"
Diệp Bắc Minh chú ý tới sự biến hóa của hai người: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, Võ Đạo Minh là thế lực gì?"
Sắc mặt Lãnh Nguyệt nghiêm túc giải thích: "Võ Đạo Minh rất đặc biệt, là thế lực do các tông môn lớn đỉnh cao hợp tác xây dựng ra!"
"Cho dù là tông môn gì cũng phải tuân thủ quy củ của Võ Đạo Minh, nếu không bọn họ sẽ cùng nhau tấn công!"
"Đương nhiên, nếu cháu tuân thủ theo quy củ của Võ Đạo Minh, nếu giữa các môn phái có đấu tranh, Võ Đạo Minh cũng sẽ chủ trì công đạo!"
"Trong Võ Đạo Minh có minh chủ, còn có các đại trưởng lão, chấp pháp sự vân vân!"
Nói đến chỗ này, Lãnh Nguyệt dừng lại một chút: "Tóm lại, Võ Đạo Minh có quyền lợi chí cao vô thượng từ các tông môn lớn!"
"Nói một câu không dễ nghe, bọn họ nắm quyền sinh sát các tông môn trong tay!"
Diệp Bắc Minh đã hiểu!
Cái gọi là Võ Đạo Minh, chẳng phải cũng giống như hiệp hội võ đạo ở giới phàm tục sao?
Đám người Vương Càn Dương đi ra khỏi đại điện: "Các vị sứ giả, hoan nghênh đến Thanh Huyền Tông!"
Mười mấy người của Võ Đạo Minh đứng chắp tay!
Ngẩng cao đầu lên!
Dáng vẻ cao cao tại thượng, hếch mũi lên nhìn người khác!
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi.
Ông ta lạnh nhạt nhìn xuống đám người Vương Càn Dương đang khúm núm: "Vương trưởng lão, chuyện gì xảy ra thế này?"
"Tông chủ Thanh Huyền Tông đâu? Bản sứ giả tới, thế mà cậu ta còn không ra nghênh đón?"
"Có phải là không để Lăng Thiên Phóng tôi vào mắt không?"
Vương Càn Dương cười nói: "Lăng sứ giả ngài đừng hiểu lầm, tông chủ của chúng tôi còn nhỏ tuổi!"
"Mới vừa kế nhiệm vị trí tông chủ của Thanh Huyền Tông thôi, tôi sẽ gọi cậu ta ra đón tiếp ngài!"
Vương Càn Dương bình thường vẫn luôn cao cao tại thượng!
Giờ phút này lại giống như một con chó!
Ông ta cất cao giọng kêu to: "Nhanh đi thông báo cho tông chủ ra đón tiếp Lăng sứ giả của Võ Đạo Minh!"
Nhìn thấy một màn này, các đệ tử của Thanh Huyền Tông đều không thể chấp nhận được!
Đây chính là thái thượng trưởng lão của tông môn mình!
Tất cả mọi người đều là người tập võ, ai mà không có một bầu nhiệt huyết?
Có người không nhịn được nói ra: "Vương trưởng lão, ông là của thái thượng trưởng lão Thanh Huyền Tông!"
"Hẳn phải làm gương tốt, vậy mà ông lại có thái độ nịnh nọt như thế".
Ánh mắt Vương Càn Dương ngưng tụ: "Cậu tên là gì, là phong nào?"
"Sư phụ của cậu là ai?"
Đệ tử vừa nói kia ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tôi tên là Chu Vũ!"
Lăng Thiên cong khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, giống như nhìn một con giun dế: "Cậu ta không phục, Lăng Cẩu, gϊếŧ cậu ta!"
"Vâng, thiếu chủ!"
Một người trẻ tuổi bên cạnh mỉm cười gật đầu.
Sau đó bước ra một bước, đi đến trước người Chu Vũ, vỗ tay xuống!
"A!"
Chu Vũ kêu thảm một tiếng, hóa thành một đống máu me tại chỗ!
"Chu sư huynh!"
"Anh lại gϊếŧ Chu sư huynh!"
Mười đệ tử đỏ bừng mắt.
Người trẻ tuổi tên Lăng Cẩu vừa ra tay cười lạnh: "Không phục? Chết chung đi!"
Hắn ta là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ, vừa vỗ tay xuống, trong nháy mắt mười đệ tử đã hóa thành mưa máu!
Những đệ tử khác của Thanh Huyền Tông vội vàng lui lại, sợ bị liên luỵ đến.
Giọng nói lạnh nhạt của Lăng Thiên vang lên: "Còn có ai chất vấn bản sứ giả nữa không?"
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Hơn triệu đệ tử đều cúi đầu, giận mà không dám nói gì!
Vương Càn Dương cười làm lành: "Lăng sứ giả, mấy đệ tử nho nhỏ mà thôi, ngài gϊếŧ thì gϊếŧ".
"Chỉ hy vọng đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài!"
Lăng Cẩu không kiên nhẫn: "Lão già kia, ông còn đứng đó nói nhảm cái gì?"
"Thiếu chủ của chúng tôi tới đây lâu như vậy rồi mà tông chủ chó chết kia của mấy người còn không ra nghênh đón?"
Hắn ta quát lớn một tiếng: "Bây giờ, lập tức, lập tức!"
"Bảo cậu ta ra quỳ đón!"
Đám người Vương Càn Dương nghe thấy lời này.
Lập tức vui vẻ hẳn lên!
Thứ mà bọn họ muốn chính là loại hiệu quả này!