Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 750: Tôi chẳng những Ꮆiết chó của ông, mà còn muốn Ꮆiết ông!

Dựa theo tính tình của Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ xảy ra xung đột với đám người Lăng Thiên!

Đến lúc đó sẽ mượn tay của Lăng Thiên để tiêu diệt Diệp Bắc Minh.

Thanh Huyền Tông vẫn sẽ nằm trong sự khống chế của bọn họ!

Vương Càn Dương quay người tiến vào đại điện: "Diệp tông chủ, Lăng Thiên sứ giả của Võ Đạo Minh tới, bảo cậu ra quỳ đón kìa".

Lãnh Nguyệt gầm thét: "Vương Càn Dương, không phải là ông già nên hồ đồ rồi chứ?"

Ánh mắt Sát Chủ lạnh như băng: "Cho dù là sứ giả của Võ Đạo Minh, các tông môn cũng không có quy củ phải quỳ đón!"

"Chớ đừng nói đến là bắt tông chủ quỳ đón!"

Vương Càn Dương ngoài cười nhưng trong không cười: "Lãnh trưởng lão, Sát trưởng lão, đây là ý của sứ giả Võ Đạo Minh!"

"Liên quan gì đến lão phu chứ?"

"Đúng không, Diệp tông chủ?"

Tô Thanh Ca nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, là Võ Đạo Minh, Diệp tông chủ nên làm cái gì đây?"

Tô Trường Phong chớp chớp đôi mắt già nua, giống như là một con hồ ly: "Đừng nôn nóng vội, nhìn kỹ rồi hẵng nói!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Vương Càn Dương, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào: "Có phải ông cảm thấy mình rất thông minh không?"

Cái gì?

Vương Càn Dương sửng sốt.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh tiếp tục truyền đến: "Muốn mượn đao gϊếŧ người sao?"

Một câu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Vương Càn Dương!

Tên này!

Cả người Vương Càn Dương run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp tông chủ, cậu... cậu nói vậy là có ý gì!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Ông và mấy gia tộc đó làm không tệ, chúc mừng ông!"

"Đã thành công đẩy gia tộc của mình vào vực sâu, chờ tôi xử lý xong người bên ngoài, nhà họ Vương của ông cũng xuống dưới với nhà họ Ô gia và nhà họ Ân đi!"

Vương Càn Dương biến sắc!

Đôi mắt già nua của ông ta lập tức đỏ lên, cơ bắp trên mặt run rẩy: "Diệp tông chủ, lão phu không biết lời này của cậu là có ý gì!"

"Ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh căn bản lười để ý đến ông ta, quát lên một tiếng lớn: "Người của Võ Đạo Minh lăn tới đây quỳ lạy cho bản tông chủ!"

Giọng nói giống như hổ gầm rồng rống, gần như khiến tất cả mọi người khựng lại!

Một giây sau.

"Tông chủ?"

"Ra mặt cho Thanh Huyền Tông!"

Hơn triệu đệ tử bên ngoài đại điện đồng loạt ngẩng đầu.

Ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động và ngạc nhiên nhìn về phía chỗ sâu trong đại điện!

Ai nấy đều đỏ bừng cả mắt, kích động sôi trào nhiệt huyết!

Đậu má!

Thanh Huyền Tông đang rất cần một tông chủ như thế!

Sắc mặt đám người Võ Đạo Minh cực kỳ khó coi, Lăng Cẩu nổi giận lôi đình: "Thiếu gia, thế mà tên nhóc này lại muốn chúng ta lăn vào quỳ lạy?"

"Ha ha!"

Lăng Thiên không ngừng cười lạnh, ánh mắt như một con sói: "Đi vào theo bản sứ giả, tôi rất muốn xem xem rốt cuộc là ai mà lại cuồng vọng như vậy!"

Trong nháy mắt đám người Võ Đạo Minh vừa bước vào đại điện.

Diệp Bắc Minh đã trực tiếp ra tay!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm chém xuống!

Một con rồng đỏ như máu chiếu sáng cả đại điện, chém về phía Lăng Cẩu!

"Thiếu chủ, cứu..."

Trên mặt Lăng Cẩu tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Kiếm khí rơi xuống!

Ầm!

Một đống máu nổ tung, bốc hơi phía dưới kiếm khí!

Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!

Giờ phút này, tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông và Võ Đạo Minh đều ngây ra, ai có thể nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại to gan như thế?

Trực tiếp gϊếŧ người của Võ Đạo Minh?

"Ông nội, không phải cháu đang nằm mơ chứ?"

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy, hai cái đùi như nhũn ra.

Cô ta còn không thể đứng vững, phải bám chặt lấy cái ghế bên cạnh!

Con ngươi của Tô Trường Phong điên cuồng co vào, hít sâu một hơi: "Trời! Lão phu vẫn đánh giá thấp cậu ấy!"

Đám người Vương Càn Dương ngây ra tại chỗ, rung động há to miệng.

Diệp Bắc Minh dùng một kiếm gϊếŧ Lăng Cẩu, đơn giản giống như một cái búa nặng rơi xuống khiến trái tim của bọn họ như muốn nổ tung!

Lãnh Nguyệt cũng ngây ra!

Sát Chủ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tiêu Nhã Phi sùng bái nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tiêu Dung Phi cũng nhìn chằm chằm vào anh!

Chỉ có Hạ Nhược Tuyết nở nụ cười: "Đây chính là người đàn ông của tôi!"

"Diệp tông chủ!"

"Diệp tông chủ! Vô địch!"

"Vô địch! Vô địch! ! Vô địch!"

Bên ngoài đại điện, hơn triệu đệ tử kích động kêu to!

Cơn giận vừa rồi nghẹn ở trong lòng, trong nháy mắt đã được xả ra ngoài!

Mẹ nó đúng là quá thoải mái!

Khóe mắt Lăng Thiên run rẩy, ánh mắt khóa chặt Diệp Bắc Minh: "Lăng Cẩu mặc dù là một con chó bên cạnh tôi, nhưng có câu tục ngữ là đánh chó phải ngó mặt chủ!"

"Cậu lại dám gϊếŧ chó của tôi ở ngay trước mặt tôi..."

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi chẳng những gϊếŧ chó của ông, mà còn muốn gϊếŧ ông!"

Con ngươi của Lăng Thiên khí co rụt lại!

Cuồng vọng!

Đúng là quá ngông cuồng!

"Cậu nói cái gì..."

Lăng Thiên đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp chém tới!

Đậu má!

Một màn này khiến tất cả mọi người sợ choáng váng!

Lăng Cẩu chỉ là thuộc hạ của Lăng Thiên, gϊếŧ cũng được, không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhưng Lăng Thiên là sứ giả Võ Đạo Minh hàng thật giá thật!

Từ khi Võ Đạo Minh thành lập đến nay mới chỉ xảy ra khoảng mười lần việc có tông môn ra tay với sứ giả Võ Đạo Minh!

Đều không ngoại lệ!

Toàn bộ những tông môn kia đều bị hủy diệt!

Biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng!

"Minh Nhi, dừng tay!"

Lãnh Nguyệt kêu to.

Sát Chủ cũng hô to: "Minh Nhi, đừng làm loạn, cậu sẽ gây ra hoạ lớn đấy!"

Tô Thanh Ca hô lên một câu: "Anh Diệp, đừng mà!"