Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 559: Tìm được rồi

Vẻ mặt một ông lão biến sắc: “Cô chủ, chẳng lẽ cô không muốn trả…”

Dịch Tư Dao cười như không cười: “Tôi không nói là không trả!”

“Nhà họ Dịch tôi vẫn cần thể diện!”

“Nhưng tôi cũng không đồng ý nói trong vòng ba ngày trả cho anh ta phải không? Tôi chỉ cười ‘ha ha’!”

“Tiếng cười ‘ha ha’ này có rất nhiều ý, tôi không thể một năm sau, mười năm sau…”

“Thậm chí một trăm năm sau trả anh ta?”

“Nếu anh ta muốn lấy nguyên, cho anh ta đến nhà họ Dịch lấy đi!”

“Nếu anh ta đến nhà họ Dịch, chẳng lẽ anh còn được quyền quyết định chắc?”

Ngạo mạn!

Bướng bỉnh!

Không nói lý!

Mấy ông lão sợ đến tê dại da đầu: “Cô chủ, tuyệt đối không được!”

“Không thể được, không thể được!”

“Cô chủ, chẳng lẽ cô không biết sát thần đáng sợ đến mức nào ư?”

Dịch Tư Dao tỏ vẻ mặt khinh thường: “Sợ cái gì? Tôi dùng năm triệu đổi lấy năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm!”

“Cho dù cụ tổ biết, cũng sẽ khen tôi thông minh!”

“Các ông đi cướp đan dược thần phẩm, thánh phẩm đi, tôi về nhà đây!”

Mấy ông lão nhà họ Dịch còn lại ngẩn người tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Dịch Tư Dao rời đi!

Miệng lẩm bẩm: “Cô chủ, cô đang đưa nhà họ Dịch vào đường cùng đấy ư?”



Cùng lúc đó.

Ở một góc của quảng trường, người đàn ông anh tuấn đó khẽ cười một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi gặp sát thần này!”

Ông lão lưng gù cung kính trả lời: “Vâng!”

Đột nhiên.

Vẻ mặt người đàn ông anh tuấn biến sắc.

Lấy ra một chiếc la bàn từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

Bên trên lóe lên hào quang!

Một tấm bản đồ hiện lên.

Chính là bản đồ tổ địa Côn Luân Hư!

Một dãy núi uốn lượn quanh co trong đó, hiện ra một hình ảnh núi tuyết giống như hình chiếu 3D.

“Tìm được rồi?”

“Thứ đó lại ở nơi này?”

“Cấm địa long mạch?”

Người đàn ông anh tuấn mừng rỡ: “Đi thôi, mặc kệ hắn đã!”

“Đến cấm địa long mạch trước rồi tính!”



Sau khi rời khỏi quảng trường.

Diệp Bắc Minh về đến Vạn Bảo Lâu thành Côn Luân, vào trong một mật thất.

Cuộc đấu giá hôm nay, thêm cả chiến lợi phẩm gϊếŧ địch trước đó.

Một trăm triệu khối nguyên đã đủ!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể hấp thụ rồi!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Cậu nhóc, ân tình này, bản tháp ghi nhớ kỹ!”

“Hấp thụ!”

Trong tích tắc.

Một trăm triệu khối linh thạch trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chất đầy giống như một ngọn núi nhỏ.

Đang nhanh chóng biến mất!

Ầm ầm ầm!

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được, không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động.

Anh kinh ngạc phát hiện, thân tháp vốn một màu trắng tuyết, lại bắt đầu hiện ra một số phù văn thần bí!

Một con chân long được điêu khắc nổi ở bên trái!

Một con phượng hoàng được điêu khắc nổi ở bên phải!

Lại đang động đậy.

Giống như sắp sống lại!

Khí tức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bùng lên: “Ha ha ha, không tệ, quả nhiên không tệ!”

“Một trăm triệu khối linh thạch này, quả nhiên khiến bản tháp hồi phục một phần vạn thực lực!”

“Cậu nhóc, cậu đúng là đã giúp tôi việc lớn!”

Diệp Bắc Minh co giật khóe miệng.

Vẻ mặt không dám tin: “Vãi, thế là xong hả?”

“Ông hấp thụ xong một trăm triệu khối nguyên, đôi long phượng chạm trổ này chỉ ngọ nguậy hai cái”.

“Sau đó thân tháp có thêm mấy phù văn là xong hả? Cũng thật lãng phí quá rồi đấy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui trả lời: “Cậu nhóc, cậu còn muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh không nhịn được hỏi: “Thật khác xa tôi nghĩ, tôi còn tưởng ông sẽ có sự thay đổi nào đó!”

“Kết quả, chỉ có vậy thôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: “Cái gì gọi là chỉ có vậy thôi?”

“Cậu nhóc, cậu chỉ nhìn thấy hiện tượng bên ngoài!”

“Trên thực tế đã có thay đổi rất lớn!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Thay đổi thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Thứ nhất, khu vực không gian ở tầng thứ mười thay đổi”.

“Tôi hồi phục thực lực, khu vực thời gian cũng trở nên cường mạnh hơn!”

“Ban đầu, khu vực thời gian, gấp khoảng ba lần so với bên ngoài, bây giờ đã là gấp mười lần rồi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Động ý niệm.

Tiến vào tầng thứ mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Quả nhiên.

Tốc độ dòng chảy thời gian bên trong đã thay đổi: “Cũng có nghĩa là, tôi ở khu vực thời gian mười ngày, bên ngoài chỉ mới qua một ngày?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế!”

“Vậy còn tạm!”

Diệp Bắc Minh cũng được an ủi: “Còn nữa không?”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục vang lên: “Thứ hai, đôi long phượng này, cậu có thể triệu hồi ra để tấn công một lần!”

Vừa dứt lời.

Chân long và phượng hoàng chiếm giữ trên thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên một tiếng!

Rồng gầm phượng thét!

Con ngươi của Diệp Bắc Minh sắp lồi ra: “Có thể triệu hồi ra thế giới bên ngoài ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Đúng thế!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Vãi, lợi hại đến thế sao?”

Nếu anh đang chiến đấu.

Đột nhiên gọi ra một con chân long, một con phượng hoàng, thì chẳng phải dọa đối thủ sợ chết khϊếp?



Cấm địa long mạch, tổ địa Côn Luân Hư.

Dưới chân núi tuyết!

Ông lão lưng gù và người đàn ông anh tuấn chạy đến nơi này.

Nhìn núi tuyết phía trước, la bàn trong tay người đàn ông anh tuấn không ngừng lóe lên ánh hào quang màu xanh.

Sắc mặt hắn kích động: “Ha ha ha, bao nhiêu năm như vậy, vậy mà bị tôi tìm được trước?”

“Tô Hiên tôi đúng là may mắn không ai bằng!”

“Phá hủy nơi này cho tôi, tôi nhất định phải có được thứ đó!”

Ánh mắt Tô Hiên rực lửa, tràn đầy tham lam và kích động!

Ông lão lưng gù cười nham hiểm: “He he, chúc mừng công tử!”

Vừa giơ tay.

Một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, cuốn lên làn sóng khí vô cùng khủng bố, đập mạnh về phía kết giới phía trước!

Ầm!

Cả cấm địa long mạch chấn rung!

Lúc này.

Trong cấm địa long mạch.

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cùng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài lối ra vào của sơn cốc: “Có người đang tấn công kết giới?”

“Ai mà to gan như vậy, muốn chết hay sao?”

“Đi thôi, đi xem sao!”

Tốc độ của hai người cực nhanh.

Xông đến chỗ lối ra vào của sơn cốc!

Phập!

Ông lão lưng gù tay cầm trường thương, ầm ầm đánh vào lối ra vào có kết giới!

Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Ông là ai? Thật to gan!”