Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 560: Ăn quỵt

Ánh mắt Tô Hiên sáng lên: “Ở trong còn có người?”

“Lão Vân, bắt cô ta trước rồi tính!”

Ông lão lưng gù trả lời một tiếng: “Vâng, công tử!”

Trường thương trong tay trực tiếp giáng lên người Đạm Đài Yêu Yêu dễ như bẻ cành khô!

Tốc độ quá nhanh!

Không thể tránh nổi!

Phụt!

Đạm Đài Yêu Yêu phun ra một ngụm máu tươi, bả vai nổ tung.

Sắc mặt Khương Tử Cơ tái nhợt: “Các người không phải là người của Côn Luân Hư?”

Ông lão lưng gù cười lạnh lùng môt tiếng: “Côn Luân Hư là nơi rác rưởi nào?”

“Chúng tôi đến đây là để tìm một tòa bảo tháp!”

“Nếu cô từng thấy, tốt nhất nói với chúng tôi, nếu chưa từng nhìn thấy thì không cần thiết phải sống!”

Ông lão giơ tay!

Lòng bàn tay xuất hiện một viên đá.

Bên trong hiện một hư ảnh!

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây.

Chắc chắn sẽ nhận ra, tháp này chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Khương Tử Cơ vừa trị thương cho Đạm Đài Yêu Yêu, vừa cười lạnh lùng: “Chưa từng thấy!”

Tô Hiên chắp tay sau lưng đi đến, cúi nhìn từ cao xuống Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu: “Không cần nhiều lời bọn họ!”

“Bắt lại, lục soát linh hồn, là biết hết thôi!”

Ông lão lưng gù cười dữ tợn một tiếng: “Vâng, công tử!”

Trường thương trong tay bùng phát ra một luồng sóng khí, sát ý hào hùng, đâm về phía l*иg ngực của Khương Tử Cơ!

Cùng lúc đó, hoàng triều Đại Chu.

Trong Điện Kim Loan tráng lệ.

Một ông lão ngồi trên ghế rồng, cả đại điện yên tĩnh.

Toàn bộ văn võ quần thần đều quỳ dưới đất!

Hoàng đế Đại Chu cất giọng không thể tin nổi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp từ chối rồi?”

“Người thanh niên mà cô nói tên là gì?”

Mộ Thiên Thiên trả lời: “Bệ hạ, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”

Trầm mặc hồi lâu.

Khóe miệng hoàng đế Đại Chu nhếch lên nụ cười nhạt: “Bắc Minh? Diệp Bắc Minh… ha ha ha, cái tên hay đấy!”

“Tại sao cậu ta không muốn đến hoàng triều Đại Chu?”

Mộ Thiên Thiên lắc đầu: “Bệ hạ, thần không biết”.

Hoàng đế Đại Chu cau mày: “Cậu ta còn nói gì không?”

“Việc này…”

Mộ Thiên Thiên hơi chần chừ.

Sự uy nghiêm của đế vương ập đến: “Nói đi!”

Mộ Thiên Thiên sợ đến quỳ dưới đất: “Bệ hạ, thần không dám nói!”

“Làm sao?”

Hoàng đế Đại Chu hơi nghi hoặc: “Trẫm hỏi cô, cô dám không nói?”

Toàn thân Mộ Thiên Thiên toát mồ hôi: “Bệ hạ, Diệp Bắc Minh ăn nói thực sự là đại nghịch bất đạo!”

Hoàng đế Đại Chu mặt không cảm xúc: “Nói đi, trẫm tha cho cô tội chết!”

“Vâng!”

Cơ thể Mộ Thiên Thiên run lên, nói ra tình tình lúc đó.

Ngoại trừ giấu một số chi tiết, thì đều nói ra toàn bộ: “Diệp Bắc Minh yêu cầu thần giao ra danh sách những người hãm hại nhà họ Diệp năm đó!”

“Nếu không, bảo Đại Chủ chúng ta đợi vong quốc đi!’

Soạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức dồn lên Mộ Thiên Thiên!

“Suýt!”

Quần thần hít khí lạnh, toàn thân chấn hãi, suýt nữa lồi của con ngươi.

Ánh mắt của một số người biến ảo bất định.

Đột nhiên.

Một ông lão mặc mãng bào đứng ra khỏi hàng: “Bệ hạ, kẻ này đúng là đại nghịch bất đạo!”

“Xem ra gia tộc quận vương Ám Dạ đúng là có lòng tạo phản!”

Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

Hoàng đế Đại Chu cũng ngẩn người, sau đó ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, cái gì? Cậu ta nói như vậy thật sao?”

Mộ Thiên Thiên run rẩy: “Bệ hạ, đúng là anh ta nói như vậy”.

“Ha ha ha!”

Hoàng đế Đại Chu cười càng vui vẻ: “Tốt! Tốt! Tốt lắm!”

“Không hổ là con cháu của quận vương Ám Dạ, ngay cả khẩu khí cũng giống y hệt quận vương Ám Dạ!”

“Trẫm càng có hứng thú với cậu ta!”

Tất cả đại thần có mặt đều ngẩn người.

Xem thái độ của hoàng đế, không những không tức giận.

Sao lại còn vui mừng?

Ông lão mặc mãng bào cất giọng nghiêm túc: “Bệ hạ, kẻ này nói lời ngông cuồng!”

“Hắn nói ra lời này, đã là tội chết!”

“Vi thần kiến nghị, diệt cỏ tận gốc!”

Hoàng đế Đại Chu nở nụ cười: “Thái sư, trẫm làm thế nào cần ông dạy bảo sao?”

Ông lão mặc mãng bào toát hồ hôi, sượt sượt sượt lùi lại, lập tức quỳ dưới đất: “Thần không dám!”

Hoàng đế Đại Chu lạnh nhạt lên tiếng: “Trẫm mệt rồi, bãi triều!”

Đợi khi tất cả mọi người đều rời khỏi.

Hoàng đế Đại Chu vẫn ngồi trên triều đường: “Diệp Bắc Minh…”

Một lát sau.

Ông ta giơ tay, lấy một bức tranh từ từ mở ra!

Ngắm người phụ nữ trong tranh: “Mẹ con hai người, thực sự quá giống nhau!”

“Đều vô cùng cuồng ngạo!”

“Không hổ là huyết mạch của hoàng tộc ta!”

“Sự việc năm đó, là trẫm có lỗi với nhà họ Diệp các người!”

“Bây giờ phải bù đắp thật tốt!”

Hoàng đế Đại Chu bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu.

Mới âm u nhả ra một câu: “Ầy, Bắc Minh, bất luận cậu muốn cái gì, trẫm đều cho cậu!”

“Kể cả… là thiên hạ của trẫm!”



Ba ngày sau.

Diệp Bắc Minh từ mật thất đi ra.

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong sớm đã cung kính canh gác ở đây.

Bọn họ tỏ vẻ kích động!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra, mọi người đều tiến lên: “Chủ nhân, cậu xuất quan rồi!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Đan dược đã bán đấu giá hết rồi chứ?”

Ngô Khinh Diên kính sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Đều bán đấu giá hết rồi!”

“Đan dược thần phẩm và đan dược thánh phẩm, tổng cộng đã bán được ba trăm triệu khối nguyên!”

Cô ta cược thắng rồi!

Sau lần này.

Địa vị của thương hội nhà họ Ngô, có thể sánh được với thế lực hạng hai của Côn Luân Hư!

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Các thế lực khác hẹn đưa nguyên đến, đã đưa đến chưa?”

Lăng Thi Âm cau này: “Cậu chủ, gần như tất cả các thế lực đều đưa đến”.

“Duy chỉ có nhà họ Dịch tổ địa không thực hiện cam kết!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của nhà họ Dịch, không đưa đến một khối nào ư?”

Lăng Thi Âm sầm mặt: “Một khối cũng không có!”

“Thậm chí, không có ai cho chúng ta một lời giải thích!”

Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bắn ra ánh lạnh lùng: “Ha ha, trước nay chưa từng có ai có thể ăn quỵt được của tôi!”



Nhà họ Dịch ở tổ địa.

Các vị khách mời nườm nượp đến chúc mừng không ngớt.

Hôm nay là ngày đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của lão tổ nhà họ Dịch!

Rất nhiều gương mặt quen thuộc đều có mặt.

Hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi!