Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 396: Ꮆiết vua Tây Vực

Diệp Bắc Minh đi như chốn không người, dù là tướng sĩ hay võ giả dưới tay vua Tây Vực.

Không thể nào ngăn cản được bước chân của Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều theo bản năng lui về phía sau!

Mấy chục ngàn đại quân lại không một ai dám ra tay!

Còn chủ động tránh đường dẫn thẳng đến lều của vua Tây Vực.

Diệp Bắc Minh quát lớn: “Vua Tây Vực, ông còn muốn trốn đến khi nào?”

“Cút ra đây, nhận lấy cái chết!”

Yên tĩnh như tờ!

Mấy chục ngàn đại quân thậm chí không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.

“Aiz”.

Bên trong lều truyền đến một tiếng thở dài, vua Tây Vực Tào Anh đắc dĩ đi ra, trên khuôn mặt già nua tất cả đều là vẻ phức tạp.

Khí thế ta là duy nhất đếu biến mất không thấy, ông ta lắc đầu thở dài: “Diệp Bắc Minh, là bổn vương tính sai”.

“Không ngờ cậu lại khủng khϊếp như vậy, Tiêu Long Cơ chết hay là chạy rồi?”

Trong con ngươi lóe lên kiêng kỵ sâu đậm!

Nếu như cho ông ta cơ hội.

Tào Anh vẫn muốn gϊếŧ Diệp Bắc Minh!

Nhưng.

Bây giờ đứng trước khí thế áp bức của Diệp Bắc Minh, ông ta chỉ có thể tạm thời đầu hàng!

Giây kế tiếp.

Vua Tây Vực Tào Anh nhắm mắt, lắc đầu nói: “Bổn vương nhận thua, thù của con trai Tào Sảng tôi đến đây là chấm dứt!”

Trong nháy mắt này.

Tinh thần các binh lính từ trên đỉnh núi rơi xuống đáy vực!

Vua Tây Vực nhận thua!

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh mặt đầy buồn cười: “Nhận thua, đến đây chấm dứt?”

“Mặt mũi ông lớn quá, ông cảm thấy như nào, chuyện đến đây kết thúc?”

“Gϊếŧ người thì người khác cũng sẽ gϊếŧ lại!”

“Hôm nay tôi phải gϊếŧ vua Tây Vực Tào Anh ông!!!”

Vang vang có lực!

Nói năng có khí phách!

Sát khí tăng vọt!

“Rít!”

Mấy chục ngàn tinh binh tại đây đều hít hơi lạnh, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

Bọn họ cũng tưởng rằng mình nghe lầm!

Diệp Bắc Minh nói gì?

Anh… anh muốn gϊếŧ vua Tây Vực?!!!

Mẹ nó!

Anh điên rồi sao?

Dù Diệp Bắc Minh xông vào giữa hàng triệu đại quân, bọn họ cũng không thật sự tin rằng Diệp Bắc Minh dám gϊếŧ vua Tây Vực!

Cùng lắm là đàm phán, vua Tây Vực thừa nhận sai lầm.

Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết!

Gϊếŧ vua Tây Vực, đùa gì chứ?!!!

Đây chính là muốn chọc thủng trời!

“Cậu nói cái gì?”

Vua Tây Vực Tào Anh cũng sửng sốt, sau đó bật thốt tức giận, gầm lên giống như con mãnh hổ: “Diệp Bắc Minh, cậu biết mình đang nói gì không?”

“Tào Anh tôi là vua Tây Vực được triều đình phong, cậu có biết gϊếŧ tôi rồi sẽ có hậu quả gì không?”

“Gia tộc của cậu và tất cả người có liên quan đến cậu đều khó mà chấp nhận kết quả này!”

Diệp Bắc Minh như thần chết nhìn vua Tây Vực: “Vậy sao? Tôi muốn xem có hậu quả gì”.

Ầm!

Bước ra, lôi ảnh trùng trùng!

Sấm vang dội, Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Tào Anh.

Dứt khoát giơ kiếm Đoạn Long, một kiếm chém xuống!

“Mày!!!”

Con ngươi vua Tây Vực Tào Anh co rút kịch liệt.

Trong nháy mắt.

Ông ta thật sự cảm nhận được sát ý kinh khủng bộc phát trên người Diệp Bắc Minh!

Hoảng sợ rống lớn: “Dừng tay, Diệp Bắc Minh, đừng gϊếŧ…”

Ông ta muốn cầu xin tha thứ!

Thậm chí muốn quỳ xuống.

Nhưng Diệp Bắc Minh vốn không cho ông ta cơ hội quỳ xuống.

Phốc!

Dưới sức nghiền ép của kiếm Đoạn Long, thân thể vua Tây Vực Tào Anh nổ tung, kể cả lều quân doanh phía sau lưng cũng hóa thành mảnh vụn.

Vết kiếm giống như rãnh trời lan tràn ra ngoài!

Vua Tây Vực Tào Anh chết!

Diệp Bắc Minh một kiếm cũng không dừng, xoay người rời đi.

Xung quanh tĩnh mịch!

Tất cả thuộc hạ của vua Tây Vực cũng ngơ ngác!!!

Mắt trợn trừng, tim muốn nổ tung!!!

Quá quả quyết!

Mẹ nó!

Cứ như vậy gϊếŧ vua Tây Vực?

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại không cho vua Tây Vực cơ hội nói chuyện!

Nói muốn gϊếŧ người liền gϊếŧ người!

Hậu quả kinh khủng gì đó cũng không cần cân nhắc, chỉ một chữ gϊếŧ!

...

Lúc này.

Trong một lều quân doanh khác.

Đám người Hạo Sơn Vương đang đợi tin tức.

“Báo!!!”

Một tướng quân xông vào, quỳ sụp xuống đất!

Toàn thân anh ta run rẩy, mặt trắng bệch.

Môi cũng đang run: “Báo... Báo... vua Tây Vực bị Diệp Bắc Minh gϊếŧ!”

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Bốn chiến thần hoảng sợ đứng dậy, mắt như muốn rớt ra ngoài, trố mắt nghẹn họng: “Gϊếŧ thật?!!!”

Mặc dù bọn họ đã sớm dự liệu kết quả sẽ như vậy.

Nhưng nghe thấy Diệp Bắc Minh đã gϊếŧ vua Tây Vực, bọn họ vẫn chấn động nói không nên lời!

Hạo Sơn Vương há hốc mồm, lẩm bẩm: “Diệp Bắc Minh kinh khủng gấp chục ngàn lần so với tưởng tượng của tôi!!”

Vua Tây Vực Tào Anh chết, tin tức dâng trào giống như sóng thần, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tây Vực.

Sau đó lan về phía Long Đô, Trung Hải, Cảng Đảo, tỉnh Bảo Đảo, thậm chí nước ngoài.

Nhất thời, vô số người chấn động!

Bên trong thành Võ Đế sôi sùng sục!

Khắp nơi đều có người bàn tán chuyện này.

“Vua Tây Vực Tào Anh, đây chính là kiêu hùng đó!”

“Ông ta có quân đội riêng, người đời đều biết ông ta phản nghịch, không ngờ lại chết!”

“Là ai gϊếŧ ông ta?”

Vô số người đều nghi ngờ.

Đây chính là vua Tây Vực đó!

Thuộc hạ có hơn hai triệu đại quân, vậy mà không bảo vệ nổi mạng của ông ta?

Rốt cuộc là ai gϊếŧ vua Tây Vực?

...

Lúc này.

Bên trong thành Võ Đế.

Đám người Diệp Lăng Tiêu tạm thời dừng chân.

Diệp Như Ca xông vào, kinh hãi hét lên: “Ông lớn, ông nội, chuyện lớn!”

“Trời sập, trời của Tây Vực sập rồi!”

Hai người Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành đang bàn chuyện.

Thấy Diệp Như Ca xông vào, hai người nhướng mày.

Diệp Cấm Thành không nhịn được hỏi: “Như Ca, sao vậy?”

“Phù phù phù!”

Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca kích động đến phát run, người đứng cũng không vững.

Diệp Cấm Thành đưa cho cô ta một chén trà.

Diệp Như Ca uống một hớp: “Vua Tây Vực chết rồi!”

Một câu nói.

Phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh!

Giây tiếp theo.

Diệp Cấm Thành sợ hãi đứng dậy: “Cháu nói gì?”

“Vua Tây Vực chết? Sao có thể!!!”

Diệp Lăng Tiêu thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ông ta cũng không dám tin: “Như Ca, lời này không thể nói bậy ba, vua Tây Vực sao lại chết?”

Mặt đẹp Diệp Như Ca trắng bệch: “Cháu cũng không biết, bên ngoài náo loạn lắm”.

“Tin tức vừa truyền về thành Võ Đế, nói có người tiến vào quân doanh của vua Tây Vực”.

“Rít!”

Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành nhìn nhau, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Vào giữa hàng triệu đại quân gϊếŧ vua Tây Vực!

Khí phách quá lớn!

Trên khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đều là vẻ khϊếp sợ: “Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám gϊếŧ vua Tây Vực?”

“Đáng sợ hơn là dưới tay vua Tây Vực có hàng triệu đại quân và bốn chiến thần!”

“Vua Tây Vực còn cung phụng mấy trăm võ giả, võ giả đẳng cấp Võ Thánh ước chừng hơn mười người!”