Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 78: Phải làm thế nào đây?


Ông ấy cứ nghĩ cùng lắm Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong đều đạt được một thống nhất nào đó.

Hoặc vì một nguyên nhân khác mà tạm thời đứng cùng phe!

Nhưng ông ấy nằm mơ cũng không ngờ được rằng Vạn Lăng Phong lại gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân?

“Trời ạ! Bắc Minh, đó chính là Vạn Lăng Phong, người đứng đầu hành tỉnh Đông Nam, có được cái tên chiến thần đấy? Sao ông ta lại gọi cháu là chủ nhân?”, lòng Chu Thiên Hạo là cơn sóng thần gào thét.

Không thể bình tĩnh lại được!

Một lát sau, cuối cùng Chu Thiên Hạo cũng chấp nhận sự thật này.

Hơi thở ông ấy trở nên dồn dập nói: “Bắc Minh, chuyện này dừng lại ở đây thôi”.

“Cháu diệt nhà họ Triệu, lại hủy hoại thương hội Đông Doanh, bây giờ chiến thần Lăng Phong lại… Lại… Lại là người của cháu!”

“Đám nhà giàu ở Giang Nam sẵn sàng bỏ tiền bỏ sức ra xây dựng lại công ty của bố cháu năm đó”.

“Bố cháu ở trên trời có linh có thiêng cũng sẽ được ngủ một giấc yên bình!”

“Nghe chú khuyên một câu, đừng tiếp tục điều tra nữa, mau chóng kết hôn với Nhược Giai, sinh đứa nhỏ rồi sống đến hết đời là được”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không thể được, giải quyết xong chuyện Giang Nam, cháu phải đến Long Đô một chuyến”.

“Cái gì? Cháu định đến Long Đô ư!”, Chu Thiên Hạo chấn động.

Ông ấy vội vàng nói: “Không được đâu Bắc Minh, cháu nghe chú khuyên một câu”.

“Long Đô ngọa hổ tàng long, cháu tùy tiện đến Long Đô như thế, với tính tình của cháu, nói không chắc sẽ vướng phải họa ngập trời”.

Vạn Lăng Phong cũng giật mình: “Chủ nhân, Long Đô không giống như Giang Nam”.

“Dù là tôi thì cũng phải cẩn thận ở Long Đô, không dám làm xằng làm bậy”.

“Cậu đi Long Đô, nói không chừng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”

Diệp Bắc Minh buồn cười nói: “Cái chết của bố mẹ cháu, cứ bỏ qua như thế à?”

Chu Thiên Hạo giật mình: “Bắc Minh, cháu nói thế là sao?”

“Đến Long Đô, đích thân hỏi Diệp Minh Viễn xem ông ta có ý gì!”, Diệp Bắc Minh nhìn về hướng bắc.

“Và mẹ ruột của cháu, rốt cuộc là ai?”

……

Nửa tiếng sau.

Nhóm Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến đã trở về.

Theo cùng họ là Lý Hương Liên cùng với Thẩm Hạc.

Vừa vào cổng phủ Diệp, Thẩm Hạc đã nhướng mày vì ngửi thấy một mùi máu tươi.

Hơn nửa giờ trôi qua, người của Vạn Lăng Phong đã sớm dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ phủ Diệp.

Mấy cô gái thì không nhận ra được điểm gì khác biệt!

“Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì thế?”, Thẩm Hạc kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Chỉ là có mấy con bò đi lạc vào thôi, đã giải quyết hết cả rồi”.

“Thì ra là thế”, Thẩm Hạc nặng nề gật đầu.

Chu Nhược Giai cũng chạy tới, khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, mấy người Nhược Tuyết đã kể với em rồi”.

“Khi bọn họ đã gặp phải đám người xấu ở Giang Nam, anh là người đã cứu họ”.

“Hả?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Nhìn sang Hạ Nhược Tuyết!

Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu.

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được, cô gái đó không kể chuyện ở Kim Lăng cho Chu Nhược Giai.

Tôn Thiến bên cạnh hai mắt bùng lên lửa giận!

Nhìn thế nào cũng thấy Diệp Bắc Minh ngứa mắt!

Tuy Diệp Bắc Minh đã cứu cô ta, nhưng trong mắt Tôn Thiến, anh chắc chắn là kẻ lăng nhăng cặn bã.

Chu Nhược Giai vào trong bếp nấu cơm, Hạ Nhược Tuyết cũng vào trong giúp đỡ.

Thẩm Hạc đi tới báo: “Cậu Diệp, tôi đã hỏi được, lúc nãy có một đám người nước ngoài đến trang viên”.

“Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, người hầu đã thấy không ổn nên tất cả đã trốn vào trong mật đạo của phủ Diệp”.

“Mật đạo đó là do vua Giang Nam cho người chế tạo”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Người hầu của thập sư tỷ thì chắc chắn khả năng né tránh nguy hiểm cũng thuộc hạng thượng thừa!

“Diệp Bắc Minh!”

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói hùng hồn.

Khỏi cần quay đầu lại cũng biết, ngoài Tôn Thiến ra thì còn ai vào đây?

Cô gái ngực to não nhỏ thở hồng hộc đi tới.

Thẩm Hạc mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi đi trước nhé”.

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiến: “Cô Tôn, chuyện gì thế?”

“Cô Tôn? Ha ha, anh tưởng anh gọi tôi là cô, cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha cho anh hả?", Tôn Thiến đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Mũi gần như dán chặt vào mặt Diệp Bắc Minh!

Làn gió thơm ngát ập tới!

“Anh đã có vợ chưa cưới rồi mà còn… Còn muốn ngủ với Nhược Tuyết ư?”

“Nếu không phải Nhược Tuyết hiền, cố giấu không nói cho vợ chưa cưới của anh”.

“Thì bây giờ anh đã thân bại danh liệt rồi”, Tôn Thiến vô cùng căm tức.

“Tốt nhất anh nên cho Nhược Tuyết một câu trả lời thuyết phục, Chu Nhược Giai cũng là một cô gái tốt! Sao anh lại cặn bã đến thế nhỉ? Một lần làm tổn thương cả hai cô gái!”, Tôn Thiến tức giận đến mức dậm chân.

“Tôi cho anh một cơ hội, bản thân anh mau giải quyết chuyện này đi”.

“Nếu không tôi sẽ cho anh biết mặt đấy!”, Tôn Thiến thở phì phì rời đi.

Diệp Bắc Minh thở dài.

Hơi khó xử rồi!

Chu Nhược Giai là vợ chưa cưới của anh.

Hạ Nhược Tuyết lại ngủ với anh.

Tuy cả hai không làm gì mang tính quyết định, nhưng cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm được?

Diệp Bắc Minh muốn hỏi thử mọi người xem, anh nên làm thế nào mới tốt?