Nguyễn Yên theo phản xạ mà tránh sang một bên…
Nhưng mà vẫn không thể nào tránh đi – ——
Chiếc máy quay phim nặng nề rơi từ trên cao xuống đập mạnh vào khuỷu tay khiến cho cánh tay phải của cô không thể cử động ngay lập tức.
Sắc mặt Nguyễn Yên tái nhợt, cắn môi, ôm lấy cánh tay đau đớn cuộn mình trên mặt đặt.
Tất cả mọi người đặt thiết bị xuống, vội vàng chạy tới bên cô.
Tạ đạo cũng bị dọa sợ, liên tục kêu to: "Mau, mau đưa người đi bệnh viện!"
Trong lúc hoảng hốt, một nhân viên chạy đến đỡ cô dậy, cô gồng cứng cánh tay phải, cố gắng chịu đau nói: “Đừng nhúc nhích, có thể bị gãy xương rồi, đừng động vào, gọi cho 120 đi.”
Thẩm Kính ngồi trên xe, một mặt âm trầm, hỏi Khương Thập Nghị: “Ông nói đem người chiếu cố thật tốt, vậy chuyện này là thế nào đây?”
Nói xong, hắn liền xuống xe, vừa đóng cửa xe lại cả chiếc xe đều chấn động, dọa Khương Thập Nghị đổ mồ hôi trán, ông ta làm sao biết Thẩm tổng còn để mắt cô bé mà ông gặp hai năm trước? Ông cho rằng hắn ta đang hỏi mình về Tống Quân...
Thẩm Kính sải bước đi tới, thư ký của hắn ở bên cạnh dọn đường cho hắn ta, mặc dù đám người xung quanh không biết người này là ai, nhưng họ cũng bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi, bất giác lùi lại.
Nguyễn Yên ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Thẩm Kính đi về phía cô.
Tia nắng mặt trời mong manh rơi trên vai hắn, cùng với hơi nước trong mắt cô, khuôn mặt Thẩm Kính càng ngày càng mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng vết sẹo trên cổ hắn.
Khi hắn ngồi xổm ở trước mặt cô, chỉ trong nháy mắt nước mắt cô ào ạt rơi xuống.
“Ca ca.” Cô nghẹn ngào.
Âm thanh này, giống như tiếng khóc thút thít của mèo con, nắm chặt lấy trái tim của Thẩm Kính.
Nắm rất đau.
“Đừng sợ, có anh ở đây."
Thẩm Kính đưa tay ra, cố gắng không chạm vào cánh tay phải của Nguyễn Yên, thật cẩn thận ôm cô vào l*иg ngực.
Phó giám đốc Trần đi tới, muốn nói gì đó, "Thẩm tổng…"
“Cút”
Thẩm Kính vững vàng bế người lên, liền giơ chân lên, đá bay chiếc máy quay trên mặt đất sang một bên, chiếc máy quay bị vỡ ra, trên máy xuất hiện các vết nứt, đã bị đập thành mảnh vụn.
"Cái này lão tử bồi thường cho các ngươi, các ngươi đem người bồi thường cho ta. Nhớ thật kỹ."
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô thức run lên.
Thực sự quá đáng sợ.
Tạ đạo đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn cõng Nguyễn Ngôn rời đi, vẻ mặt âm trầm, còn ném loa phóng thanh xuống bàn:
“Tra, phải điều tra rõ việc này. Từ khi nào mà trong đoàn phim của tôi từ khi nào đã có kẻ dám giở trò!"
Trợ lý của Tống Quân, người vẫn lén theo dõi trong góc, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn: "Tống tỷ, mau ra ngoài đi, đã xảy ra chuyện lớn rồi….."
*
Trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc vô cùng.
Các y tá và bác sĩ đến và đi vội vã đến khoa chỉnh hình.
Chụp X quang, kiểm tra, nẹp... Một loạt thủ tục bận rộn, khi hai tay của cô bị quấn băng gạc phồng lên tròn xoe thì trong phòng bệnh rốt cục trở nên yên tĩnh, Nguyễn Yên cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ thϊếp đi.
Cố tình này người đàn ông này lại không chịu cho cô ngủ.
Bàn tay to của hắn nhéo cằm cô, hắn ta nhéo cằm mạnh đến mức khiến cô đau đớn, cô khó chịu thấp giọng gọi: “Thẩm Kính.”
“Còn dám ngủ?” Thẩm Kính buông lỏng tay.
Nguyễn Yên nói: “Anh làm đau em.”
Thẩm Kính nhàn nhạt giễu cợt: "Em còn biết đau sao? Lúc thứ kia rơi xuống, vì sao không tránh?"
“Em tránh rồi, nhưng không tránh được.”
"Con mẹ nó, em mà tránh đi thì còn bị đập thành dạng như này à, tôi thấy em còn cố ý bị đập mạnh thêm chút, làm cho lão tử khó chịu đúng không?”
“Nói cái gì đâu, em lại không biết anh sẽ đến.”
Nguyễn Yên quay đầu đi không nói lời nào, thời điểm Thẩm Kính tức giận hắn sẽ biến thành dã thú vô nhân tính, căn bản không thể cùng hắn nói lý lẽ.
Lửa giận trong lòng Thẩm Kính không thể nào nguôi ngoai, thấy cô làm như vậy, hắn càng thêm tức giận, đưa tay thô lỗ kéo khuôn mặt nhỏ lại đây, cúi xuống, thô bạo cắn nên môi cô:
“Tôi nói cho em, tâm tư của em đã đạt được rồi, lão tử thật sự bị vết thương của em làm cho không thoải mái, rất khó chịu."
Nguyễn Yên ở dưới đáy lòng thầm mắng câu kẻ điên, nhưng trên miệng lại truyền đến cảm giác đau nhói.
Thẩm Kính lại cắn nên môi cô: “Thiếu thu thập.”
*
Đèn trong phòng đạo diễn được bật sáng rực rỡ, nhưng áp suất không khí bên trong lại cực kỳ thấp.
Tạ đạo nhìn hai bức ảnh trong hộp thư, không biết là ai lén gửi cho mình.
Nhưng trên màn hình, có thể thấy rõ ràng trợ lý của Tống Quân nhét một phong bì dày cộp vào người trợ lý quay phim, sau đó hai người ghé người vào, không biết đang nói cái gì.
Tạ đọa xoa xoa huyệt Thái Dương.
Tống Quân, Tống Quân, lại là Tống Quân, thời điểm ông tuyển cô ta vào đoàn phim như thế nào không nghĩ tới người này sẽ gây ra vô số rắc rối đâu.
Cô ta đã gây rắc rối trong buổi họp báo, và đang hành động như một con quái vật trong đoàn phim.
Ông ban đầu để ý đến lưu lượng mà cô ấy đã tích lũy được trong sáu năm kể từ khi ra mắt, và vì Khương Thập Nghị đã hết sức tiến cử cô ấy, nói rằng cô ấy có một người chống lưng rất lớn, vì vậy ông đã nhắm mắt làm ngơ trước kỹ năng diễn xuất của cô ta và tuyển dụng cô ta.
Không ngờ ông lại tự chuốc lấy tai họa cho chính mình.
Cọt kẹt một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra.
Tống Quân đi đến: “Tạ đạo ngài kêu tôi?”
“Ngồi.”
Tạ đạo tiến thẳng vào chủ đề.
“Buổi sáng nay, trợ lý của cô đi tìm trợ lý quay phim làm cái gì?”
Tống Quân âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Cái gì? Tiểu Sam, em ấy đi tìm trợ lý quay phim sao? Tôi căn bản không biết, cả buổi sáng tôi đều kẻ trong phòng hóa trang."
Thấy sắc mặt Tạ đạo không thay đổi, cô ta có chút lo lắng, "Đạo diễn Tạ, ông nghi ngờ chuyện của Tiểu Nguyễn có liên quan đến tôi sao? Chuyện này thật sự là oan uổng cho tôi, cho dù tôi không thích cô ấy, tôi cũng không làm việc thiếu đạo đức như vậy!”
Tạ đạo diễn thình lình nói ra một câu: “Cô làm chuyện thiếu đạo đức còn ít sao?”
Tống Quân nhất thời không biết nói gì.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có một cô gái rụt rè sợ hãi đi vào, cô là trợ lý của Tống Quân.
Cô nức nở nhìn Tạ đạo: “Đạo diễn Tạ, chuyện này thực sự không liên quan gì đến chị Tống, tôi rất ngứa mắt cô ta, nhưng mà tôi thực sự không hề can thiệp vào máy quay, tôi đưa tiền cho trợ lý quay phim. Chỉ để hắn quay Nguyễn Yên xấu đi một chút…"
Tống Quân nhắm mắt lại, thầm nghĩ, xong rồi.
Mặc dù nói không động đến máy quay phim, cô ta cũng không nên thừa nhận chuyện đó, thật ngu xuẩn.
Quả nhiên, đạo diễn Tạ vừa nghe, liền ném cái cốc trong tay xuống đất, chiếc cốc vỡ tan tành.
Một mảnh thủy tinh văng vào mắt cá chân của Tống Quân, làm xước da thịt, vài giọt máu chảy ra, cô ta kêu lên vì đau đớn.
"Đủ rồi, không cần giải thích." Tạ đạo nhìn về phía Tống Quân, "Nếu như kỹ năng diễn xuất của cô bây giờ bằng một nửa Nguyễn Yên, phim cũng sẽ không bị quay thành dáng vẻ kia."
Tống Quân mấp máy môi, không nói ra lời.
"Đây là lần cuối cùng tôi cho cô mặt mũi, Nếu cô nói trợ lý của cô làm việc này, vậy hãy để cô ấy thừa nhận và đi xin lỗi thật tử tế với Nguyễn Yên."
Đạo diễn Tạ nghĩ đến sự tức giận của người đàn ông lúc hắn ta sắp rời đi. Ông hít một hơi thật sâu, biết rằng nếu giờ ông không có thái độ đúng đắn, ông sẽ không thể quay tiếp bộ phim này ... Đạo diễn Tạ nói thêm: " Hơn nữa, ngày mai cô rời khỏi đoàn phim đi, tôi sẽ cảm ơn cô với vai trò khách mời."
Tống Quân không thể tin nhìn đạo diễn Tạ: "Ông nói cái gì?"
Tống Quân sắc mặt tái nhợt, cô ta không nghĩ tới Tạ Mặc lại có thể cương quyết như vậy, đuổi cô ta ra khỏi đoàn phim…
Vì diễn bộ phim này, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều! Đã sáu năm rồi, cô ấy chỉ thiếu… chỉ thiếu một tác phẩm xuất sắc để trở thành nữ diễn viên hàng đầu có cả lưu lượng lẫn tiếng nói.
Đạo diễn Tạ, biên kịch Tả Nhân, nghệ sĩ Đỗ Lam Tâm…
Một đoàn làm phim tốt như vậy…
Tống Quân ánh mắt bi thương: “Đạo diễn Tạ, tôi……”
Đạo diễn Tạ xua tay: “Đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tống Quân không nói nữa, thẫn thờ đi ra ngoài, công việc này đã kết thúc, cô ta nhận ra điều đó.
Bỗng nhiên, Tạ đạo gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Cô ta vội vàng quay đầu lại, cho rằng ông muốn giữ mình lại, cho nên nhìn đạo diễn Tạ với ánh mắt tràn đầy chờ mong…
Giây tiếp theo, đạo diễn Tạ nói: "Nếu trợ lý của cô nhận mình đã làm chuyện này, vậy để cô ấy đi xuống bộ tài chính thương lượng về tiền bồi thường của máy móc, cũng không nhiều lắm, chỉ là sáu con số thôi."
Tiểu trợ lý sắc mặt tái nhợt, lúng túng đi theo phía Tống Quân: "Tống tỷ, ta. . . Ta không có khả năng trả tiền..."
Sắc mặt Tống Quân trầm xuống, không để ý đến trợ lý.
Chờ đến khi đi đến hành lang vắng, cô ta bất ngờ quay lại, tát trợ lý một cái thật mạnh: “Phế vật!”
*
Buổi tối trời lạnh, Nguyễn Yên uống một ít thuốc tê, thuốc ngấm vào cơ thể, cô liền thấy buồn ngủ.
Thẩm Kính liếc nhìn Nguyễn Yên đang ngủ say, sau đó mở điện thoại trả lời cuộc gọi của Tống Quân.
Tống Quân ở kia đầu dây bên kia, nhỏ giọng gọi câu: “Anh Kính.”
“Giải thích?"
"Đạo diễn Tạ, ông ấy muốn em rời khỏi đoàn phim, ông ấy cho rằng em động tay chân vào máy quay phim. Nhưng em thề, em thật sự không làm, sao em dám làm chuyện có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác, cho dù không thích Nguyễn Yên đến đâu thì em cũng sẽ không dùng cách đó để làm hại cô ấy ..
“Tôi không phản đối cách làm của đạo diễn Tạ.” Thẩm Kính trả lời ngắn gọn, không muốn nói chuyện thêm với cô ta."
Tống Quân ở kia đầu dây bên kia bật khóc.
Thẩm Kính vẫn không để ý trò bịp bợm của cô: “Nếu không có việc gì khác để nói vậy tôi cúp máy đây.”
“Chờ một chút, anh Kính.”
Tống Quân lặng im hai giây, nói: "Chị, chị nói chị ấy rất muốn xem em đóng bộ phim này, chị ấy rất thích cuốn sách này, nếu không phải em diễn, chị ấy nhất định sẽ rất thất vọng , anh Kính, anh cũng không muốn thấy chị ấy buồn đúng không?"
Thái dương Thẩm Kính giật giật, cơ hồ hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô ta: “Tống Quân.”
Mà điều hắn nói ra tiếp theo, câu sau so với câu đầu càng thêm tàn nhẫn:
“Tôi nhớ lần trước tôi nói, đó là một lần cuối cùng mà?”
“Cô đã vào ngành này sáu năm, cô thật sự cho rằng một Tống gia đứng sau lưng cô, có năng lực rất lớn để bảo vệ cô sao?"
“Nếu cô còn muốn ở lại trong giới giải trí, về sau đừng nói về chị của cô nữa.”
“ Còn nữa, tránh xa Nguyễn Yên ra."
……
Có lẽ vì Tống Diệp Mi đột nhiên được nhắc đến, nên một nơi nào đó trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Hắn nhìn Nguyễn Ngôn đang cuộn tròn trong chăn của phòng bệnh, không thể nhìn ra trong lòng mình đang có cảm giác gì, hắn nhất quyết không thèm nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng loạn.
Hắn sải bước ra ngoài, châm một điếu thuốc, đi xuống khu vực hút thuốc ở tầng dưới.
Chờ cho đến khi hành lang cuối cùng cũng trở lại im lặng. Nguyễn Yên, người vẫn cuộn mình trong chăn, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Cô mở di động ra, mở ra WeChat ấn vào tin nhắn của mình và đạo diễn Tạ: “Nguyễn Yên, chúng ta quyết định đình chỉ công tác một tháng, chờ cháu."
"Ngoài ra, nếu cháu đồng ý, chúng tôi hy vọng cháu có thể đóng cả hai vai. Cháu có muốn tham gia thử thách này không?"
Nguyễn Yên nhìn những dòng chữ trên màn hình, cô mỉm cười.
Cô dùng bàn tay trái không bị thương, chậm chạp gõ chữ: "Được. Rất cảm ơn đạo diễn Tạ, tôi sẽ cố gắng làm việc!"
Gõ xong, cô đặt điện thoại sang một bên, thầm nói gì đó với không khí:
Tống tiểu thư, cảm ơn vì đã nhường đường cho tôi.
Cảm ơn.
Tác giả muốn nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm Cẩu là thật chó, Nguyễn Yên cũng là thật trà.
Tin tưởng tôi đi, đây là một chuyện về cháu trai + chuyện về chú nhỏ + và chuyện về trà xanh…..
Edit: Cho tui lên 500k ánh kim đi mà
Mỗi người một ít đi