Dịch: Lap Tran
-----
Ra khỏi Hiệp hội Luyện dược sư, dưới sự dẫn dắt của Áo Thác,Tiêu Sắt đi tới một kiến trúc cổ quái ở một nơi hẻo lánh phía nam Hắc Nham thành.
“Nơi này là chỗ ở của Cổ Đặc, rõ ràng hắn có thiên phú luyện dược không tồi nhưng lại đam mê thu thập các loại thiên tài dị bảo. Dẫn tới cảnh giới Luyện dược sư dừng lại ở tam phẩm, thật sự không hiểu nổi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, toàn bộ Gia Mã đế quốc, người có khả năng có Băng linh hàn tuyền nhất e là chỉ mỗi mình hắn. Nhắc nhở ngươi một câu, chuẩn bị chảy máu nhiều đi.” Nhìn kiến trúc cổ quái trước mắt, Áo Thác quay đầu cười nói với Tiêu Sắt.
Nghe vậy, Tiêu Sắt cười khổ gật gật đầu, hắn cũng không chắc hiện tại Cổ Đặc có Băng linh hàn tuyền hay không, nếu không thì cũng chỉ có thể chạy tới chỗ Mỹ Đỗ Toa thử vận may rồi.
Tiêu Sắt nhớ mang máng là Mỹ Đỗ Toa trong nguyên tác vì muốn cắn nuốt dị hỏa đột phá Đấu Tông nên gom góp một ao to, hiện giờ vẫn còn sớm hơn thời điểm đó mấy năm, không biết Mỹ Đỗ Toa có hay không nữa.
Áo Thác mới vừa đẩy cửa phòng ra, Tiêu Sắt liền cảm nhận được một cổ khí kình khí mãnh liệt mang theo bụi trắng thổi đến.
“Áo Thác đại sư, mau tránh.” Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, nhanh chóng nhảy về sau đồng thời lên tiếng nhắc nhở Áo Thác.
“Bàng môn tả đạo thôi!” Nghe vậy, Áo Thác bĩu môi, giống như đã sớm nhìn quen, vung tay tạo ra kình phong mãnh liệt hơn thổi bụi trắng bay ngược trở về.
“Đi thôi, cẩn thận một chút, lão già này gian trá lắm.” Cười cười, Áo Thác đi vào phòng, còn không đợi hắn cao hứng thì tấm ván gỗ trên sàn chợt sụp xuống, lộ ra hố sâu không thấy đáy, Áo Thác dẫm hụt, toàn bộ thân thể mập mạp rớt xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A....”
Thấy một màn thế này, da mặt Tiêu Sắt co rút, mở ra công năng thấu thị của hệ thống, nhìn thấy đáy hố là một bãi nước thúi, mới vừa hít một hơi, tuy hơi thúi nhưng Cổ Đặc vẫn còn đúng mực, không có vượt qua điểm mấu chốt.
Thở ra một hơi, Tiêu Sắt nhìn thấu toàn bộ cơ quan mà Cổ Đặc sắp xếp, cố ý xúc động mấy cái cơ quan rồi tiến hành tránh né, rốt cuộc tới tầng cao nhất.
“Hắc hắc, tiểu tử được lắm, lại có thể né tránh toàn bộ cơ quan của ta. Vào đi, nơi này đã không còn cơ quan.” Tiếng cười già nua quái dị chợt vang lên từ căn phòng phía trước, Tiêu Sắt nghe mà nổi da gà.
Tiêu Sắt khẽ gật đầu nhưng không dám chủ quan chút nào, đôi mắt nhìn xuyên thấu chung quanh, xác nhận không có cơ quan mới đi vào, vừa vào tới lại nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ cay mắt, một lão nhân lôi thôi đang ngoáy mũi.
Cố nén cảm giác ghê tởm, khi ánh mắt dời đến đũng quần Cổ Đặc, da mặt Tiêu Sắt co rút lần hai.
Vì giấu đồ vật mà buộc nạp giới vào đồ chơi kia!
“Tiền bối, ta tới tìm ngươi đổi đồ.” Tiêu Sắt chắp tay thi lễ, nói.
“Ta thấy tiểu tử ngươi hiểu chút cơ quan mới để ngươi tiến vào, muốn đổi đồ vật sao? Ta không có gì cả, hơn nữa ngươi cũng không có thứ gì đáng để ta động tâm.” Cổ Đặc lắc lắc đầu xù, không kiên nhẫn nói.
“Vậy quá đáng tiếc, ta còn phải đi tìm lão sư của mình để đưa Tử Tinh Nguyên cộng sinh rồi, nếu ngươi không có, ta đây đi nơi khác đổi lấy.” Tiêu Sắt tỏ vẻ buồn rầu lắc lắc đầu, xoay người.
Tử Tinh Nguyên cộng sinh?
Nghe năm chữ này, Cổ Đặc tức khắc như được tiêm máu gà, đột nhiên nhảy khỏi ghế dựa, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tiêu Sắt, tốc độ này khiến Tiêu Sắt có chút giật mình.
“Hắc hắc, tiểu huynh đệ, đừng vội đi nha, ta mới vừa nghe ngươi nói ngươi có Tử Tinh Nguyên cộng sinh, không biết là thật hay giả?” Cổ Đặc cười hắc hắc, xoa xao bàn tay dơ bẩn, tỏ vẻ thèm nhỏ dãi nói.
Nhìn Cổ Đặc cắn câu, Tiêu Sắt giả vờ cảnh giác nói: “Tự nhiên là thật, chẳng qua ta nghĩ ngươi cũng biết rõ giá trị của Tử Tinh Nguyên cộng sinh, nếu muốn đổi thì cần phải dùng Băng linh hàn tuyền, ngươi... Có Băng linh hàn tuyền sao?”
“Ai nói ta không... A!” Bốn chữ còn chưa ra hết thì Cổ Đặc nhanh tay che kín miệng, yên lặng một lúc mới sờ sờ gáy, cười mỉa nói: “Tiểu huynh đệ, tuy rằng ta không Băng linh hàn tuyền nhưng ta có vài thứ tốt khác. Ngươi nhìn xem, trên giá bày Thất diệp hoa, Huyết tinh thảo, Lam mẫu khoan thạch, mỗi một thứ đều là bảo vật hiếm có nha!”
“Nếu tiền bối không có thì vãn bối cáo từ.” Tiêu Sắt đều nhìn qua dược liệu trong phòng rồi, đúng là rất quý, có mấy thứ là dược liệu luyện chế đan dược lục phẩm, đáng tiếc, thứ hắn không thiếu nhất chính là dược liệu, nửa năm ở Ma Thú sơn mạch sử dụng lục dịch từ Chưởng Thiên Bình, hiện tại trên người hắn có một đống dược liệu ngàn năm, ngay cả dược liệu luyện chế Đấu linh đan cùng Hoàng cực đan hắn đều có gần đủ, chỉ thiếu ma hạch mà thôi.
Thứ tốt của Cổ Đặc đều giấu trong nạp giới ở đũng quần hắn.
Thấy Tiêu Sắt muốn đi thật, Cổ Đặc không nhịn được, hô to: “Từ từ....”
Tiêu Sắt nghe vậy xoay người, chạm rãi nói: “Như thế nào, tiền bối tìm được Băng linh hàn tuyền sao?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi thực sự có Tử Tinh Nguyên cộng sinh?” Giờ phút này, trong lòng Cổ Đặc đang giãy giụa, Băng linh hàn tuyền vào tay hắn chưa tới mấy tháng, thật sự không muốn dùng để trao đổi, nhưng Tử Tinh Nguyên cộng sinh lại quá mức hiếm có, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, bỏ lỡ lần này e là cả đời khó gặp.
“Tự nhiên có.” Tiêu Sắt phất tay, một bình ngọc ấm áp xuất hiện trong tay hắn.
Vừa mở nút bình, sương mù màu tím liền toát ra, trong giây lát, nhiệt độ căn phòng tăng thêm vài phần.
“Đây là Tử Tinh Nguyên cộng sinh? Quả nhiên giống hệt như miêu tả của gia hoả đáng ghét kia.” Nhìn thấy sương màu tím mang hơi thở nóng rực xuất hiện, hai mắt Cổ Đặc phát sáng, một bộ muốn cướp khỏi tay Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nhếch miệng cười, đậy nút bình, thi triển Mông lung yên bộ tầng thứ nhất nhanh chóng né tránh.
“Ai.. Cổ Đặc tiền bối, ngươi còn không có cho ta xem Băng linh hàn tuyền đây, nếu không có Băng linh hàn tuyền thì ta lập tức rời đi.” Tiêu Sắt nói chuyện không chút khách khí, chuẩn bị thu Tử Tinh Nguyên cộng sinh vào nạp giới.
“Từ từ.. Ta có, ta có...” Thấy Tiêu Sắt quyết tâm muốn Băng linh hàn tuyền, Cổ Đặc chung quy vẫn không thể kiềm chế được khát vọng đối với Tử Tinh Nguyên cộng sinh, tiến hành rồi trao đổi.
Thật cẩn thận ngắm nghía Tử Tinh Nguyên cộng sinh vừa tới tay rồi lại nhìn Băng linh hàn tuyền trong tay Tiêu Sắt, Cổ Đặc đau lòng không thôi, giơ tay chỉ ra bên ngoài, mắng to: “Lăn, ngươi lăn, cầm Băng linh hàn tuyền lăn khỏi đây, lão phu không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Tiêu Sắt cười cười, không nói thêm gì, xoay người rời đi, đã đạt được mục đích rồi, tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Không bao lâu sau khi rời khỏi phòng, Tiêu Sắt nhìn thấy Áo Thác gian nan bò lên từ hố sâu, toàn thân dơ bẩn, hắn mỉm cười nói: “Áo Thác đại sư, ngươi không có việc gì chứ?”
“Tên khốn nạn đáng chết kia, dĩ nhiên đào hầm ngầm đến bể tự hoại.” Nghe Tiêu Sắt nói, Áo Thác tức giận chửi mắng.
Bỗng nhiên, từ tầng đỉnh của kiến trúc cổ quái truyền đến tiếng Cổ Đặc chửi đổng, Áo Thác sửng sốt, nghi hoặc nói: “Ngươi thật sự đổi được Băng linh hàn tuyền?”
“May mắn đổi được.” Nghe hỏi, Tiêu Sắt khẽ gật đầu.