Mỗi một bước đi của Liễu Tô tựa như mang theo một trận gió, bước chân nhẹ nhàng, tua rua trên ngọc bội bên hông theo nhịp chân lắc lắc, cả người linh động như một con chim én. Nàng đi ba bước đã tới trước mặt Lục Tinh Lan, trên mặt nhiễm lên một tia thẹn thùng: "Đại sư huynh, chúng ta đã ba tháng không gặp mặt. Nghe nói ngươi bị thương, có nghiêm trọng không?"
Đối mặt với quan tâm không thèm che giấu của sư muội, Lục Tinh Lan thong dong nói: "Đa tạ Tam sư muội quan tâm, thân thể của ta cũng không đáng lo ngại, qua một đoạn thời gian là có thể khỏi hẳn."
"Thật sao?" Liễu Tô nghiêng đầu, "Nhưng mà đại sư huynh, nhìn ngươi thật sự gầy quá. . . Như vậy đi."
Nàng lấy từ trong túi càn khôn ra một cái bình nhỏ màu phỉ thúy, một mùi thơm từ miệng bình chầm chậm bay ra.
"Đại sư huynh, đây là ngưng huyết đan, là đan dược được luyện dược sư lợi hại nhất của gia tộc ta luyện chế thành, có thể giúp cho thân thể của huynh khôi phục nhanh hơn."
"Oa, vậy mà là ngưng huyết đan, đồ vật quý giá như vậy, Liễu Tô sư tỷ trực tiếp đưa cho đại sư huynh? Sư tỷ đối với đại sư huynh quả nhiên là tình yêu đích thực!"
"Ngưng huyết đan là cái gì?" Có người ngây ngô hỏi.
"Ngưng huyết đan mà ngươi cũng không biết, đây chính là Địa cấp Linh đan, giá trị ít nhất phải 100 Linh Ngọc!"
"Đắt như vậy sao?"
Ở Tu Tiên Đại Lục, linh thạch là tiền tệ thông dụng nhất, mà một vạn linh thạch mới tương đương với một Linh Ngọc. Nói cách khác, một viên ngưng huyết đan cần một trăm vạn linh thạch!
Lục Tinh Lan sửng sốt một chút.
Y có nghe nói qua về ngưng huyết đan, hiệu quả xác thực rất tốt. Có lẽ chỉ cần một viên, kinh mạch của y liền có thể lập tức khôi phục.
Nhưng Liễu Tô sao lại tặng y lễ vật quý giá như vậy?
Lục Tinh Lan chậm rãi hướng bình ngọc đưa tay ra, Liễu Tô mỉm cười mà nhìn y, mừng rỡ lộ rõ trên mặt.
"Ta không thể nhận ....."Lục Tinh Lan bất ngờ đưa ra lời từ chối.
"Vì sao? " Liễu Tô có chút thương tâm nói, "Đại sư huynh, chỉ cần có viên đan dược này, thương thế của ngươi ngay lập tức có thể khỏi hẳn"
Lục Tinh Lan lắc đầu, nụ cười ấm áp hơn mấy phần: "Ta vẫn nên chậm rãi dưỡng thương thì hơn, thật khó mới có được thời gian rảnh như vậy, tạ ơn ý tốt của Tam sư muội."
Liễu Tô ngơ ngác nhìn nụ cười của Lục Tinh Lan, trong trí nhớ của nàng, Lục Tinh Lan mặc dù cũng sẽ cười với nàng, nhưng trong ánh mắt của y luôn có ý tứ xa cách. Liễu Tô biết kỳ thật Lục Tinh Lan đối với nàng không có nửa phần cảm giác. Nhưng bây giờ Liễu Tô nhìn thấy nụ cười của Lục Tinh Lan, như là gió xuân hiu hiu, để lòng của nàng nặng nề mà nhảy một cái. Liễu Tô lắp bắp nói: "Vậy, vậy được rồi, đại sư huynh trước kia là người điên cuồng tu luyện, không phân biệt ngày đêm, hiện tại nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi tới Tàng Bảo Các." Lục Tinh Lan nói.
Liễu Tô lập tức nói tiếp: "Ta cũng muốn đi, chúng ta cùng nhau đi đi."
"Được." Lục Tinh Lan vui mừng, rốt cục cũng có người dẫn đường.
Lục Tinh Lan và Bạch Nhân đi theo sau lưng Liễu Tô, trên đường đi trò chuyện lúc có lúc không. Từ phía sau lưng nhìn lại, dáng người Liễu Tô cao gầy, doanh doanh eo nhỏ, đúng là mỹ nữ khó gặp.
Có thể được đại mỹ nữ như này yêu mến, nguyên chủ đã không biết trân quý, lại còn để về sau nàng đi theo nam chính.
Đáng tiếc là Lục Tinh Lan hiện tại đối với mấy cái thứ như tình tình yêu yêu không có hứng thú, dù sao Liễu Tô cuối cùng cũng ở với Thẩm Tức Chu một chỗ.
Liễu Tô mang theo hai người ở Linh Vân Sơn rẽ trái rẽ phải nhiều lần, đi một lúc, một tòa lầu các tinh mỹ mới hiện ra trước mắt của bọn họ. Cái Tàng Bảo Các này, nếu như không có người mang bọn họ theo, còn không biết sẽ lạc đường đến bao giờ.
Lục Tinh Lan hướng người giữ cửa giơ ra lệnh bài thân phận, đối phương vội vàng cúi đầu chào hỏi, để Lục Tinh Lan tiến vào. Nhưng mà thời điểm đến lượt Bạch Nhân, lại đem hắn ngăn lại.
"Đệ tử làm việc vặt không được đi vào, cái tên làm việc vặt như ngươi còn vọng tưởng đi vào Tàng Bảo Các?"
Đệ tử làm việc vặt không có lệnh bài thân phận, rất nhiều nơi đều không được đi vào.
Ngữ khí Lục Tinh Lan bình thản, lại có chút lạnh lẽo: "Hắn đi theo ta."
"Thật, thật xin lỗi, ngươi đi vào đi. . ." Sắc mặt người giữ cửa đột biến vội cho người vào.
Lục Tinh Lan nhìn ra được Bạch Nhân dù đang mỉm cười nhưng rất miễn cưỡng.
Loại đối đãi khác nhau này cho dù là ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng đây chính là quy tắc của thế giới Tu Tiên, cường giả vi tôn.
"Bước vào con đường tu tiên, ngươi phải tu hành thật cố gắng." Lục Tinh Lan vỗ vỗ bả vai Bạch Nhân, khích lệ nói.
Bạch Nhân há to miệng, lại không nói tiếng nào, cuối và cúi đầu nặng nề gật đầu một cái.
Liễu Tô đi phía trước cũng quay đầu lại, cười nói tự nhiên: "Đại sư huynh thật là ôn nhu. Tiểu sư đệ ngươi nhất định có thể làm được!"
"Cảm, cảm ơn sư tỷ." Bạch Nhân nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
A, tiểu tử này, vậy mà chỉ nói lời cảm tạ với sư tỷ xinh đẹp, không thèm nói với y nửa tiếng cảm ơn, ta nhất định phải giáo dục lại ngươi. Lục Tinh Lan âm thầm nhếch miệng suy tính.
"Đại sư huynh, các người muốn đổi cái gì?" Liễu Tô hỏi.
"Chúng ta muốn đổi một ít đạo cụ cần thiết cho nhiệm vụ . . . Ngược lại là ngươi, ngươi không phải nói muốn tới Tàng Bảo Các có việc sao, ngươi cứ làm việc của mình trước đi, không cần đi theo bọn ta."
Liễu Tô bất mãn nói: "Đại sư huynh, ngươi thật là không hiểu phong tình . . . Ngươi cứ như vậy mà muốn đuổi ta đi sao?"
Lục Tinh Lan im lặng, y không có ý này .
"Chuyện của ta không vội, ta cùng các ngươi đi đổi đạo cụ trước." Liễu Tô nói.
"Được..."
Liễu Tô khăng khăng lưu lại, Lục Tinh Lan cũng không nói gì nữa, y quay người nhìn quanh tòa Tàng Bảo Các này. Vượt qua dự kiến của y chính là, tầng thứ nhất của Tàng Bảo Các rỗng tuếch, thứ gì cũng không có.
Trong Tàng Bảo Các phần lớn là những đồ vật quý giá, không có khả năng quang minh chính đại bày ra ngoài.
Để cho đông đảo đệ tử tiện đổi bảo vật, Tàng Bảo Các phân thành các gian hàng trao đổi với đẳng cấp khác biệt. Một vạn điểm tích lũy trở xuống là gian trao đổi vật phẩm bình thường, Lục Tinh Lan muốn đổi đồ vật cần mấy trăm điểm tích lũy, tự nhiên là đi tới gian hàng trao đổi bình thường nhất.
Thấy Lục Tinh Lan đi tới gian hàng kia, Liễu Tô choáng váng, "Đại sư huynh, ngươi nhận nhiệm vụ gì vậy?"
"Nhiệm vụ hái thuốc ở Linh Dược Viên."
"Đó là nhiệm vụ cấp thấp sao? Ta cũng không nghĩ tới đại sư huynh sẽ cảm thấy hứng thú đối với loại nhiệm vụ này . . . Chỉ là cũng rất được, mặc dù ta chưa làm qua nhiệm vụ kia, nhưng nghe nói rất thú vị."
"Đúng vậy."" Lục Tinh Lan đồng ý gật gật đầu, "Bạch Nhân, cần đổi những thứ gì vậy?"
Bạch Nhân đếm,: "Có dây thừng trói linh, tỏa linh bình. . ."
Những vật này điểm tích lũy không cao, tổng cộng chỉ tiêu của Lục Tinh Lan bốn trăm điểm tích lũy.
Những điểm tích lũy này tốt xấu gì cũng là do Lục Tinh Lan vất vả mấy ngày nay kiếm được, nó giống như nhận tiền lương của mình, mang đến cho người ta một loại cảm giác thỏa mãn.
Khó được đến Tàng Bảo Các một chuyến, Lục Tinh Lan cũng không tính đi về ngay. Mặc dù y không có nhiều điểm tích lũy để đổi vật phẩm, nhưng đi thăm thú một chút thì vẫn được.
Khu trao đổi cao cấp ở lầu hai, Lục Tinh Lan kiểm tra một hồi danh sách trao đổi, vật phẩm thứ nhất là một chuỗi dài số không khiến cho Lục Tinh Lan tắt tiếng. Y đếm, đại khái cần mười vạn điểm tích lũy.
"Hương bắt linh ."
Đột nhiên nhìn thấy cái tên này, trong lòng Lục Tinh Lan run lên. Hương bắt linh chính là thứ nguyên chủ dùng lúc trước để dẫn dụ Thiên Dực Hổ khiến nó bạo động, đối với con người thì loại hương này vô hiệu, chỉ có thể gây nên xao động ở linh thú, vô sắc vô vị, rất khó phát giác, một canh giờ sau khi dùng thì tự động tiêu tán, tìm không ra một chút vết tích.
Hương bắt linh mặc dù có thể gây nên xao động cho Linh thú, nhìn như rất nguy hiểm, nhưng cũng không bị cấm, bởi vì nó chỉ có hiệu quả với Hoàng cấp Linh thú. Có lúc các đệ tử rời núi, Linh thú ẩn nấp chờ tấn công, dùng thứ này liền có thể khiến những Linh thú mai phục đi ra, tiện cho phòng bị.
Nguyên chủ sau khi mua được hương bắt linh thì tiến hành cải tạo, cho chút đồ mà Thiên Dực Hổ ghét nhất vào, bởi vậy nó mới có tác dụng với Thiên Dực Hổ.
Cũng may nguyên chủ khôn khéo, hắn cũng không đổi hương bắt linh ở Tàng Bảo Các, không lưu lại vết tích giao dịch ở tông môn, hắn liên hệ với chợ đen dưới mặt đất để mua. Mặt khác, nguyên chủ làm những việc hại người ích ta như này cũng không phải lần một lần hai, luôn thuận buồm xuôi gió, một giọt nước cũng không lọt. Nhưng Lục Tinh Lan vẫn lo lắng những hành vi này của nguyên chủ có ngày bị lộ ra thì phải làm sao bây giờ.
Nếu như dựa theo tuyến kịch bản của nguyên tác, sau này sẽ phát sinh việc nguyên chủ bị bại lộ. Nguyên chủ không chỉ bị đuổi khỏi Linh Vân Tông, còn tức giận công tâm suýt chút nữa chết mất, sau đó hắn được cứu nhưng vẫn tiếp tục làm đích với Thẩm Tức Chu.
Lục Tinh Lan nhớ kỹ, lúc ấy kẻ nói ra sự thật là một người vô danh tiểu tốt, hình như họ Lý, cụ thể tên là gì thì Lục Tinh Lan không nhớ. Đệ tử họ Lý kia từng bị đồng bạn đánh lầm khiến hắn trọng thương trong một hoạt động của tông môn, thực lực hạ thấp rất nhiều, vừa mới vào nội môn không bao lâu liền bị ép trở lại hàng ngũ ngoại môn. Về sau hắn biết được nguyên chủ là kẻ đã hại mình liền âm thầm điều tra, phát hiện có rất nhiều đệ tử có thiên phú không tồi đều bị nguyên chủ hãm hại. Bọn họ hợp tác với nhau tố giác nguyên chủ, nhưng bởi vì địa vị của nguyên chủ ở trong tông môn quá cao, thực lực quá mạnh, họ sợ bị nguyên chủ trả thù cho nên chuyện tố giác bị rời về sau.
Sau đó, thời điểm khiến bọn họ dám đứng ra nói rõ sự thật là lúc Thẩm Tức Chu quật khởi, khi đó thanh danh của hắn ở Linh Vân Tông đã rất lớn. Thẩm Tức Chu đối với đệ tử bình thường luôn che chở giúp bọn họ có dũng khí.
Nếu như kịch bản thật sự phát sinh. . . Lục Tinh Lan lặng lẽ nhìn thoáng qua Bạch Nhân và Liễu Tô ở sau lưng, còn có các sư đệ sư muội đối với y cung kính. . . Y sẽ không có khả năng thảnh thơi giống như bây giờ.
"Vận mệnh đến cùng là có thể thay đổi hay không?" Lục Tinh Lan nhớ tới những lời người kia nói với y. Vận mệnh có lẽ đã có định số, nhưng y cũng không phải là "Lục Tinh Lan", vận mệnh của Lục Tinh Lan không có nghĩa là vận mệnh của y.
Nhất định phải nghịch thiên cải mệnh.
Lục Tinh Lan cười khổ, cái này chẳng lẽ chính là số mệnh của người xuyên không?
Lục Tinh Lan ngầm lên kế hoạch tự cứu lấy bản thân mình.
Chỉ là việc này còn phải suy nghĩ kỹ hơn, Lục Tinh Lan còn có rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp. Ví dụ như những người kia làm sao biết được là do nguyên chủ hãm hại bọn họ? Là ai nói cho bọn họ sao?
Chuyện phiền phức thật nhiều, Lục Tinh Lan từ trước đến nay không thích động não nên giờ đầu y cảm thấy có chút đau. Trong mắt người khác thì biến thành thân thể của y lại không khỏe.
"Đại sư huynh, nếu không chúng ta trở về đi?" Bạch Nhân có chút lo lắng nói, "Trạng thái của huynh hình như không được tốt lắm."
"Đại sư huynh, ta đưa ngươi đi, bây giờ có lẽ ngươi ngay cả đi đường cũng không đi được." Liễu Tô nói. Nàng đã Kim Đan Kỳ, mang theo Lục Tinh Lan bay tới Linh Dược Viên là không thành vấn đề.
Lục Tinh Lan thở dài, thân thể của y nhìn qua bết bát như vậy sao, ngay cả đường cũng đi không được?
"Ta đưa huynh ấy đi."
Thanh âm trầm thấp đột nhiên từ phía sau Lục Tinh Lan vang lên, Lục Tinh Lan giật nảy mình.
"Thẩm sư huynh, ngươi cũng tới nơi này à!" Bạch Nhân cao hứng chào hỏi.
Liễu Tô ở một bên nhìn Thẩm Tức Chu từ trên xuống dưới, mỉm cười: "Nghe qua đại danh của Thẩm sư đệ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không tầm thường."
Lời này của Liễu Tô khiến Lục Tinh Lan giật mình.
Thì ra đây là lần đầu hai người họ gặp mặt, nhưng trong nguyên tác lần đầu hai người gặp mặt không phải ở trong Tàng Thư Các ?
Kia là một đoạn miêu tả phi thường tươi đẹp lại mộng ảo, Thẩm Tức Chu luyện kiếm dưới ánh trăng, tư thế hiên ngang, kiếm khí gào thét. Lúc ấy đúng vào thời điểm hoa đào nở rộ, một bóng hình xinh đẹp theo rừng đào đi sâu vào trong, Thẩm Tức Chu phát giác có người tới gần nháy mắt hướng cái bóng kia công kích, khi hắn phát hiện đối phương là ai thì dễ dàng né tránh, nhưng mũi kiếm vẫn cắt đứt dây cột tóc của nàng, búi tóc đen óng nháy mắt đổ xuống như thác nước.
Một kiếm kia, Liễu Tô đối với Thẩm Tức Chu vừa gặp đã yêu.
Thẩm Tức Chu lạnh lùng trả lời: "Gặp qua Liễu Tô sư tỷ."
Một câu nịnh nọt cũng không có.
"A. . ." Liễu Tô cười một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Thẩm Tức Chu nữa.
Lục Tinh Lan: ". . ."
Đã nói vừa gặp đã yêu đâu? Chẳng lẽ là bởi vì không có bầu không khí giúp tăng thêm cảm giác nên không có một màn động tâm kia?
Được rồi, chuyện này không liên quan tới y. Lục Tinh Lan lười nghĩ, y hỏi: "Thẩm sư đệ đến Tàng Bảo Các làm gì vậy?"
"Ta đến đổi kiếm."
Bạch Nhân nghi hoặc: "Thẩm sư huynh, trên lưng ngươi không phải có một thanh kiếm sao?"
Thẩm Tức Chu đem kiếm gỡ xuống, rút ra, một thanh kiếm gãy hiện ra trước mắt mọi người: "Trận chiến kia, làm gãy mất. Ta muốn đến Tàng Bảo Các nhìn xem có thanh kiếm nào thích hợp với ta không, nhưng kiếm ở nơi này đều không đúng ý ta. Thật ra cũng có một vài thanh kiếm có thể dùng nhưng điểm tích lũy để đổi quá cao."
Vì vậy nên Thẩm Tức Chu mới muốn kiếm điểm tích lũy.
Xem ra kiếm thích hợp nhất với Thẩm Tức Chu vẫn là thanh kiếm giấu trong rừng U Vân.
"Thẩm sư đệ, ta biết có một thanh kiếm nhất định rất thích hợp với ngươi." Lục Tinh Lan cũng không che giấu, trực tiếp nói rõ.
Thẩm Tức Chu sửng sốt một chút, "Thanh kiếm nào?"
"Hiện tại chưa thể nói." Lục Tinh Lan làm ra một bộ dáng rất thần bí, "Chờ sau khi nhiệm vụ hái thuốc hoàn thành, ta lại cùng ngươi nói tới chuyện này."
Thẩm Tức Chu gật gật đầu: "Được."
Sau khi hái thuốc ở dược viên, y thật sự muốn làm cùng Thẩm Tức Chu không ít việc, lúc trước y còn đáp ứng Thẩm Tức Chu sẽ cùng đi làm nhiệm vụ kiếm nhiều điểm tích lũy đó. Rõ ràng vừa mới bắt đầu Lục Tinh Lan không muốn có chút quan hệ dính líu nào với Thẩm Tức Chu .
Nhưng không có cách nào, những ngày này Thẩm Tức Chu vẫn luôn chăm sóc cho Lục Tinh Lan, quan hệ của hai người so với trong nguyên tác không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Ở trong mắt Lục Tinh Lan, Thẩm Tức Chu là một tiểu sư đệ, thân là đại sư huynh, lúc cần thiết có thể chỉ điểm cho hắn một phen.
Không trò chuyện bao lâu, Bạch Nhân lại nói để Lục Tinh Lan trở về nghỉ ngơi. Liễu Tô vẫn muốn đưa Lục Tinh Lan trở về, nhưng việc này cuối cùng vẫn bị Thẩm Tức Chu mạnh mẽ giành lấy.
Liễu Tô bĩu môi: "Được rồi, dù sao đưa tiểu sư đệ Bạch Nhân đáng yêu trở về cũng không tệ, hai người các ngươi tránh ra đi!"
Bạch Nhân nghe sư tỷ muốn đưa hắn về, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên, theo Liễu Tô rời đi.
Lúc này chỉ còn Lục Tinh Lan và Thẩm Tức Chu hai người đứng tại chỗ, Lục Tinh Lan biết Thẩm Tức Chu bình thường so với Bạch Nhân càng nghe lời y hơn thế nên mê hoặc nói: "Hôm nay khí trời tốt, chúng ta đi dạo một chút được không?"
Sau đó Thẩm Tức Chu không giải thích gì đem Lục Tinh Lan lôi đi.
Lục Tinh Lan thở dài, tại sao chỉ đi dạo phố thôi mà cũng khó khắn như vậy.