Đại Sư Huynh Hắn Thân Kiều Thể Yếu

Chương 8: Bắt đầu nhiệm vụ

"Đại sư huynh?"

"Đại sư huynh. . ."

"Đại sư huynh! ! !"

Lục Tinh Lan còn đang mơ màng thì bị đồng hồ hình người đánh thức, đầu óc y vẫn còn choáng váng nặng nề. Y vừa mới mơ thấy mình đi làm ở công ty, trước mắt là đủ các loại văn kiện, y còn phàn nàn một ngày của mình cứ thế trôi qua ở công ty, may mà có Bạch Nhân gọi y tỉnh lại, rời khỏi cái mộng cảnh buồn bực kia.

"Bạch Nhân, hôm nay ngươi đến thật sớm."

Bình thường Bạch Nhân đều chờ trời sáng rõ mới đem thuốc bưng tới, nhưng bây giờ ngoài trời vẫn còn có chút tối, mặt trời chưa hoàn toàn nhô lên.

Bạch Nhân bất đắc dĩ nói: "Đại sư huynh, ngươi quên hôm nay là ngày gì rồi sao?"

Ngày gì? Gần đây Lục Tinh Lan trôi qua quá an nhàn, cũng không biết ngày nào là ngày nào.

Y chú ý tới cách ăn mặc của Bạch Nhân.

Hôm nay Bạch Nhân cũng không mặc y phục màu xám dành cho đệ tử làm việc vặt, mà là mặc một thân thường phục màu xanh biếc, đai lưng xanh lá đậm treo vài cái bình lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có bột phấn do Lục Tinh Lan đổi trước đó ở Tàng Bảo Các, cùng với một vài đồ vật khác.

Lục Tinh Lan nhịn xuống không hỏi cách ăn mặc của Bạch Nhân, y nghĩ để Bạch Nhân tự mình khoe trước: "Đại sư huynh, ngươi biết màu sắc tự vệ không?"

Màu sắc tự vệ? Lục Tinh Lan đương nhiên biết, chỉ là không nghĩ tới Tu Tiên thế giới cũng có thuyết pháp này.

Bạch Nhân dương dương đắc ý nói: "Ta mặc màu sắc tự vệ, gặp nguy hiểm có thể ngụy trang chính mình, không làm vướng víu mọi người!"

Lòng Lục Tinh Lan mền nhũn, thì ra Bạch Nhân có loại tâm ý này.

Thật sự là một hài tử tốt.

"Cho nên." Bạch Nhân không biết từ nơi nào lấy ra một bộ y phục màu xanh lục khác, trừng mắt nói, " ta cũng làm cho đại sư huynh một bộ."

". . . Bạch Nhân, ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng. . ."

"Đại sư huynh, ngươi không nên xem thường bộ y phục này, vải y phục này được ta dùng cỏ gió dao chế thành thuốc nhuộm nhuộm lên, có thể bao trùm khí tức của chúng ta. Như vậy, khi chúng ta hái thuốc cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"

"Hóa ra là thế, vậy ta mặc thử xem."

Mặc dù Lục Tinh Lan không thích y phục màu xanh lục, nhưng y phục có hiệu quả như vậy lại là chuyện khác.

Bạch Nhân mang đến cho y một bộ rất vừa vặn, Lục Tinh Lan dùng dây thắt lưng thắt lên eo, vỗ vỗ, trải phẳng các nếp nhắn. Nhẹ nhàng ngửi một chút, trên y phục bay tới một hương thơm nhàn nhạt, là mùi hương của cỏ gió dao.

Dáng vẻ như thật sự có hiệu quả.

Tổ hai người xanh mơn mởn cứ thế mà được sinh ra!

Lục Tinh Lan chỉnh sửa lại một vài đồ vật muốn mang theo, rồi cùng Bạch Nhân đi tới cổng của Linh Dược Viên tập hợp. Hai người bọn họ đến rất sớm, lúc này ở cổng, đệ tử chỉ có mấy người, bọn họ đều mặc y phục trắng của đệ tử Linh Vân Tông, y phục của Lục Tinh Lan và Bạch Nhân trở thành tâm điểm chú ý.

Cũng may tướng mạo Lục Tinh Lan đẹp, mặc y phục gì đều thấy hợp, cũng không ai ngạc nhiên.

"Đại sư huynh, huynh cũng nhận cái nhiệm vụ này?"

Người đến là Vương Miễn, hắn và mấy đệ tử sau lưng tạo thành một tiểu đội cùng tới hái thuốc. Cái nhiệm vụ này nếu một người làm thì có chút thiệt thòi, cho nên trước khi làm nhiệm vụ, tất cả mọi người tự động chọn tổ đội cho mình.

"Đại sư huynh, các người chỉ có hai người, vị này là. . . Bạch Nhân!? Bạch Nhân, ngươi không phải mới tới Luyện Khí kỳ sao, tới đây quá nguy hiểm."

Bạch Nhân không mặc y phục như bình thường, Vương Miễn ban đầu còn không nhận ra hắn. Bọn họ đều làm việc ở Linh Dược Viên, tự nhiên là quen biết nhau.

Cái tổ nhỏ này một người bệnh một người yếu, thấy thế nào cũng quá nguy hiểm.

Vương Miễn đề nghị: "Nếu không hai người các ngươi gia nhập vào tiểu tổ của chúng ta đi. Thực lực chúng ta cũng không tệ, lần này có lòng tin lấy được thành tích tốt!"

Những tổ viên khác cũng phụ họa nói: "Đúng thế, đại sư huynh, các người đến tổ của chúng ta đi!"

Lục Tinh Lan uyển chuyển cự tuyệt: "Chúng ta còn một người chưa đến. Thực lực của hắn rất mạnh, không có vấn đề gì đâu."

"Thẩm Tức Chu sư huynh sao? Một lần đã đoán đúng!"

Ách, vì cái gì lại đoán là hắn? Lại còn đúng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thẩm Tức Chu mang theo Linh kiếm đi tới nơi tập hợp, đệ tử bên dưới đều ước mơ mà nhìn theo thân ảnh của Thẩm Tức Chu ở trên trời.

Kim Đan Kỳ thật là đẹp trai, hơn nữa thực lực này cơ bản đã có thể lên trời xuống đất rồi.

Thẩm Tức Chu chạm đất, Linh kiếm dưới lòng bàn chân hóa thành một tia kim quang, tiêu tán.

Thẩm Tức Chu vừa nâng mắt đã nhìn thấy hai thân ảnh nổi bật ở bên kia, bên cạnh còn vây quanh một vòng đệ tử áo trắng, chuyện trò vui vẻ.

Lục Tinh Lan nhìn thấy hắn, phất phất tay.

"Các người. . . màu y phục này có chút kỳ quái."

Lục Tinh Lan nhìn chính mình một chút, ngoại trừ trong mắt xanh một màu cũng không có chỗ nào kỳ quái.

Bạch Nhân đột nhiên vỗ tay, sợ hãi than: "Thẩm sư huynh, ngươi nhìn ra?!"

Thẩm Tức Chu gật gật đầu, "Là dùng Linh Thực nhuộm sao? Có tác dụng gì?"

"Là cỏ gió dao, có thể ẩn đi khí tức của chúng ta."

"Thì ra là thế." Thẩm Tức Chu quay đầu nhìn về phía Lục Tinh Lan, ngữ khí hơi chần chờ, dường như đang lo lắng Lục Tinh Lan phải tự miễn cưỡng chính mình, "Đại sư huynh, không sao chứ?"

Lục Tinh Lan trả lời: " không sao."

Lục Tinh Lan liếc mắt, nhìn thấy Thẩm Tức Chu đeo trên lưng hai thanh kiếm. Thẩm Tức Chu phát giác được ánh mắt của y thì giải thích: "Ta quen dùng kiếm, mặc dù bây giờ không có kiếm thích hợp, nhưng vẫn có thể đi mượn một cái."

"Nha. . ." Lục Tinh Lan không hề hỏi kĩ, chỉ là nhìn chằm chằm đồ án trên vỏ kiếm. Bức đồ án kia hiện lên một nửa hình tròn, ở giữa là một chữ cổ, bên cạnh có một chút hoa văn trang trí, cảm giác rất quen thuộc, hình như trong sách có miêu tả cái đồ án này.

Hình như là tông huy của tông môn. . .

"Khụ khụ, tất cả mọi người nghe ta nói!" Một thanh âm thô ráp đột nhiên vang lên, không dùng quá nhiều sức, lại có thể để cho mỗi vị đệ tử ở đây nghe rõ ràng, "Năm ngoái cũng là lão phu phụ trách nhiệm vụ này, ta đại khái nhìn thấy rất nhiều gương mặt lạ. Cho nên ta biết trong các ngươi hơn phân nửa đệ tử đều chưa từng tham gia nhiệm vụ như này, thậm chí có khả năng còn không biết quy tắc cụ thể. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ hái thuốc, hãy để cho lão phu nói cho các ngươi."

Mặc dù người này tự xưng là lão phu, nhưng nhìn qua dáng vẻ chỉ tầm bốn mươi năm mươi tuổi, thân cao thể tráng, giống như loại người chuyên sử dụng vũ lực không cần não. Nhưng mà trên thực tế, đây là một trong những vị linh dược sư được Tông Chủ mời tới, tên là Tuyên Nhất Hồ. Lúc đầu là Thanh Mộc ban bố nhiệm vụ, nhưng vị linh dược sư này tự xung phong muốn tới phụ trách.

"Đầu tiên là điểm tích lũy, một gốc Hoàng cấp Linh Thực có thể đổi một trăm điểm tích lũy, một gốc Huyền cấp Linh Thực có thể đổi năm trăm điểm tích lũy, một gốc Địa cấp Linh Thực có thể đổi một ngàn điểm tích lũy, một gốc Thiên cấp Linh Thực có thể đổi một vạn điểm tích lũy."

"Oa, điểm tích lũy của Thiên cấp Linh Thực nhiều như vậy, nếu có thể hái được một gốc. . ." Một vị đệ tử nào đó mơ mộng, không cẩn thận đem chuyện hoang đường này nói ra.

Tuyên Nhất Hồ cầm lấy hồ lô đeo bên hông hướng vị đệ tử kia ném tới, vị đệ tử kia lập tức bị đập cho đầu óc choáng váng.

Tuyên Nhất Hồ ha ha cười nói: "Mới chỉ là tiểu tử Trúc Cơ kỳ, nghĩ cũng rất đẹp, nếu ngươi có thể hái được Thiên cấp Linh Thực trở về, ta đem rượu ngon tổ truyền ba trăm năm của nhà ta cho ngươi!" Hắn lại trừng mọi người ở đây, "Các người coi hái thuốc là việc dễ dàng như vậy sao? Các người cho là việc này giống với nhổ cỏ dại sao, chỉ dùng chút sức là có thể nhổ ra được? Nếu hái được Thiên cấp Linh Thực thật, ta tình nguyện tặng rượu cho các ngươi!"

"Không có, không có, chúng ta không nghĩ như vậy!"

"Tuyên Dược Sư tức giận, mau xin lỗi!" Đồng bạn của đệ tử nằm mơ giữa ban ngày vội vàng nhắc nhở hắn.

"A nha. . ." Đệ tử kia vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi Tuyên Dược Sư, lần đầu tiên ta tới hái thuốc, có rất nhiều chỗ không hiểu."

"Bỏ đi, ta là người thông tình đạt lý." Tuyên Nhất Hồ cũng không có so đo chuyện này. Có thể nhìn ra được, vị Tuyên Dược Sư này tính tình tương đối nóng nảy, chỉ là hắn cũng biết kiềm chế, sẽ không mất đi lý trí. Theo hắn nói, đúng là người thông tình đạt lý.

Hắn nói tiếp: "Linh Thực và thực vật bình thường rất khác nhau, bọn nó lấy tinh hoa của trời đất làm chất dinh dưỡng, tu được linh trí, dù không hoàn toàn, lại có thể cảm giác được nguy hiểm. Trong kỳ trưởng thành của Linh Thực, linh trí đang được hình thành, là nửa trạng thái nửa ngủ, cho nên có tới gần bọn nó cũng sẽ không có phản ứng gì. Chỉ là một khi Linh Thực thành thục, những cây Linh Thực kia sẽ bảo vệ bản thân, một vài cây sẽ giả dạng thành thực vật bình thường hoặc Linh Thực chưa thành thục để che giấu tai mắt con người, một vài cây sẽ cùng các ngươi chơi bịt mắt trốn tìm, tránh thoát khỏi các người, một vài cây lại phát động công kích."

"Nhiệm vụ của các ngươi chính là hái được những Linh Thực thành thục, dù là bao nhiêu. Vì khích lệ các người, ba hạng đầu bắt được nhiều Linh Thực nhất sẽ nhận được trên định mức điểm tích lũy ban thưởng. Hạng nhất được 3000 điểm tích lũy, hạng hai được 2000 điểm tích lũy, hạng ba được 1000 điểm tích lũy. Ban thưởng dù không nhiều, chỉ hi vọng các người có thể tích cực một chút. Chỉ là cũng không cần quá tích cực, cầm một vài cây Linh Thực chưa có thành thục đến để lừa gạt, nếu như có tình huống như vậy phát sinh, mỗi gốc sẽ khấu trừ điểm tích lũy tương ứng!"

Cuối cùng, Tuyên Nhất Hồ lại nhắc nhở: "Không được vào sâu trong Linh Dược Viên."

Sâu trong Linh Dược Viên là nơi trồng Thiên cấp Linh Thực, không giống với Linh Thực dưới Thiên cấp, Thiên cấp Linh Thực trước khi thành thục đã có linh trí. Bình thường ở bên ngoài, Thiên cấp Linh Thực sẽ hấp dẫn cường giả lân cận tới bảo vệ bọn chúng. Nhưng Thiên cấp Linh Thực trong Linh Dược Viên không có linh thú bảo vệ. Thiên cấp Linh Thực có linh trí tựa như hài tử ba tuổi, lực công kích có thể so với cường giả Nguyên Anh Kỳ, nếu để cho đệ tử bình thường gặp phải, chỉ có kết cục biến thành phân bón sống cho chúng.

Mà bây giờ, đang có mấy cây Thiên cấp Linh Thực tiến vào kỳ thành thục, càng khó đối phó hơn, đến cả nhóm người Thanh Mộc cũng đều tạm thời bó tay, đang suy nghĩ có nên mời những người khác trong tông môn tới hỗ trợ không.

"Được rồi, hạng mục công việc đều đã rõ ràng, nhiệm vụ bắt đầu, thời hạn là một ngày. Hành động đi, các đệ tử Linh Vân Tông!"

"Vâng!" Các đệ tử làm một cái thủ thế, hét lớn một tiếng, bắt đầu hướng bốn phương tám hướng phân tán.

Lục Tinh Lan khoa tay bắt trước thủ thế vừa rồi của bọn họ, bật cười.

Nắm tay hướng lên trời, số một. Ngụ ý rất tốt .

"Trước đi xem Huyền cấp Linh Thực đi." Lục Tinh Lan đề nghị. Lấy thực lực của Thẩm Tức Chu, thu thập Huyền cấp Linh Thực không thành vấn đề. Chỉ là nếu chỉ hái Huyền cấp Linh Thực, phải hái tận hai mươi cây mới đạt tới yêu cầu của Thanh Mộc.

Thẩm Tức Chu lại nói: "Không cần tranh Huyền cấp Linh Thực với bọn họ. Ta nắm chắc có thể bắt được Địa cấp Linh Thực."

Lục Tinh Lan biết Thẩm Tức Chu không có nói lời tự đại, y vẫn tin tưởng thực lực của nam chính, thế là quả quyết gật đầu: "Vậy chúng ta đi tìm Địa cấp Linh Thực."

Bạch Nhân đột nhiên kéo góc áo của Lục Tinh Lan, do dự nói: "Cỏ gió dao không có tác dụng với địa cấp Linh Thực. . ."

Bạch Nhân thẳng đến vừa rồi vẫn là một bộ dáng tỉnh táo, dù sao hắn mới tới Luyện Khí kỳ, lập tức phải đối mặt với Địa cấp Linh Thực thì sao có thể không sợ. Chỉ đứng ở chỗ này thôi thì đã bị Linh khí va chạm làm cho sợ.

"Thẩm Tức Chu." Lục Tinh Lan gọi Thẩm Tức Chu.

". . ." Thẩm Tức Chu tiến lên nói với Bạch Nhân, "Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ cho ngươi."

"Ừm. . ." Bạch Nhân gật đầu nhẹ, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm thật chặt góc áo của Lục Tinh Lan.

Lục Tinh Lan thấy thế trực tiếp kéo tay hắn.

Tay rất nhỏ, bàn tay còn có vết trai rất cứng. Lúc này Lục Tinh Lan nghĩ, Bạch Nhân hình như mới chỉ mười lăm tuổi, nếu ở hiện đại vẫn là một học sinh vui vẻ đeo cặp sách đi học. Nhưng ở thế giới tu tiên thì đã phải làm việc vất vả, hướng tới trở thành tu tiên giả.

"Không phải muốn đi hái Linh Thực sao, bây giờ chúng ta liền đi!"

Tâm tình khẩn trương của Bạch Nhân được làm dịu đi rất nhiều, gật gật đầu: "Vâng!"

Thẩm Tức Chu nhìn bọn họ, trầm mặc một lát nói: "Giờ chúng ta cần đi bên nào?"

Nơi này là một mảnh rừng cây um tùm, phân không rõ phương hướng, rất dễ lạc đường.

Cũng may lúc trước Bạch Nhân có nghiên cứu qua tình hình phân bố Linh Thực ở Linh Dược Viên. Hắn đại khái hiểu biết một chút, chỉ hướng ánh nắng chiếu tới.

"Xuất phát!"

Ba người đồng loạt hướng bên kia đi đến.