Lục Tinh Lan nằm ở trên giường nửa tháng thì thân thể mới miễn cưỡng có thể hoạt động, nhưng còn chưa thể xuống giường.
Chỉ cần Lục Tinh Lan hơi dùng sức, ngực sẽ truyền tới một loại cảm giác đau như bị xé nứt, ngay sau đó từ Kim Đan sẽ thoát ra một dòng nước nóng rồi Lục Tinh Lan sẽ không ngăn được mà ho ra máu.
Thanh Mộc nói đây là hiện tượng bình thường, mặc dù chậm chạp, nhưng Kim Đan đang giúp Lục Tinh Lan khôi phục lại thân thể, loại bỏ máu tụ ra bên ngoài.
Nhưng nửa tháng sau, khi Lục Tinh Lan vẫn liên tục nôn ra máu, Thanh Mộc ngậm miệng.
"Khụ khụ khụ. . ." Lục Tinh Lan lau đi máu ở khóe miệng, nhìn về phía Thanh Mộc đang bưng bát thuốc ở đầu giường, "Máu tụ phải nôn ra tận nửa tháng."
Thanh Mộc trầm tư một chút, nói: "Xem ra tổn thương của Tiểu Tinh Lan so với ta nghĩ còn nghiêm trọng hơn."
"Ta không có ý trách cứ trưởng lão." Lục Tinh Lan nhận lấy bát thuốc, một hơi uống cạn. Thang thuốc này không biết là dùng linh dược gì để nấu, không chỉ không đắng, còn có chút vị ngọt. "Những ngày này trưởng lão vì ta chạy tới chạy lui, đệ tử rất biết ơn."
Lục Tinh Lan nói là chân tâm thật ý. Chỗ ở của Thanh Mộc tại Linh Dược Viên cách chỗ ở của y có chút xa, tuy nói đối với người ở Nguyên Anh Kỳ thì chút khoảng cách ấy không tính là gì, nhưng quý ở chỗ thân là trưởng lão một môn phái, Thanh Mộc luôn có công việc bề bộn lại còn phải chăm sóc Linh dược, vậy mà mỗi ngày Thanh Mộc đều tới nơi này của y hai chuyến, tri kỷ lại có trách nhiệm.
Thanh Mộc lắc đầu: "Đây đều là chuyện nhỏ, hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể của ngươi. Lại nói đám người Thẩm Tức Chu được ngươi cứu, bọn họ đều rất biết ơn ngươi, các đệ tử trong tông môn cũng đều hi vọng ngươi có thể nhanh chóng khôi phục thân thể."
Lục Tinh Lan đắng chát cười một tiếng.
Tuy nói Lục Tinh Lan cứu những người kia, nhưng toàn bộ sự kiện kia là do nguyên chủ gây nên, nói cho cùng vẫn là Lục Tinh Lan tự làm tự chịu. Nếu chuyện này bị người ta biết được, đoán chừng còn đối với y mang lại ảnh hưởng không tốt.
Lục Tinh Lan lắc lắc đầu, đem những việc ngổn ngang kia đều dứt bỏ. Dù sao y cứu người còn hủy đi căn cơ của mình, thay nguyên chủ chịu vết thương rất nghiêm trọng, y không thẹn với lương tâm.
"Uống thuốc cảm giác thế nào?" Thanh Mộc hỏi.
"Miễn cưỡng có thể giảm đau, nhưng hiệu quả càng ngày càng kém." Lục Tinh Lan nói.
"Xem ra cần phải đổi một loại thuốc mới," Thanh Mộc nhìn chằm chằm vào bát thuốc lẩm bẩm, "Đúng rồi, còn phải kiểm tra thân thể Tiểu Tinh Lan một lần nữa."
"Phanh phanh phanh." Là tiếng đập cửa.
Thanh Mộc nói: "Là đám người Tức Chu đến, vậy ta đi trước nha."
"Trưởng lão đi thong thả."
"Đã nói không cần gọi ta là trưởng lão, ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi. Cảm giác gọi trưởng lão trưởng lão đều khiến ta gọi già đi không ít." Thanh Mộc nhún nhún vai, hắn mở cửa lên tiếng chào hỏi với đám người Thẩm Tức Chu rồi bước nhanh rời khỏi.
Ở Linh Vân Tông, trưởng lão rất gần với địa vị Tông Chủ, trước mắt toàn bộ Linh Vân Tông cũng chỉ có năm trưởng lão mà thôi, thực lực của bọn họ đều ở Nguyên Anh Kỳ, đều có khả năng tới gần Phân Thần kỳ. Coi như ở toàn bộ Tu Tiên Đại Lục thì cũng là những nhân vật được tôn sùng. Thanh Mộc tuổi còn trẻ đã lên làm trưởng lão, dù là trưởng lão yếu nhất trong tông môn cũng đủ để chứng minh thiên tư của hắn. Gia hỏa này lại còn không vui khi người khác xưng hô như vậy với hắn.
Lục Tinh Lan bất đắc dĩ lắc đầu.
Nói đến nguyên tác, người Thanh Mộc chiếu cố là Thẩm Tức Chu mới đúng. Chỉ là bởi vì Lục Tinh Lan thay Thẩm Tức Chu chịu trọng thương, thương binh liền biến thành Lục Tinh Lan.
"Đại sư huynh, thân thể huynh thế nào rồi?"
Thẩm Tức Chu mang theo mấy sư đệ sư muội tiến vào trong phòng. Thẩm Tức Chu luôn cảm thấy là vì mình mới khiến Lục Tinh Lan thụ thương, hắn rất áy náy, những ngày này đều đến thăm Lục Tinh Lan. Mấy sư đệ sư muội kia thì là lần đầu tiên tới.
Thẩm Tức Chu mỗi lần tới đều sẽ mang theo trà an thần tự mình làm để làm quà thăm hỏi. Hắn đi pha trà, để lại mấy người nói chuyện với Lục Tinh Lan.
"Đại sư huynh, cảm ơn huynh, nếu như không có huynh, có lẽ chúng ta đều đã mất mạng ở trong rừng U Vân." Tiểu cô nương kích động nói. Những người khác cũng đồng ý gật đầu.
Lời nói này thật sự không sai, ở trong nguyên tác, mấy người này đều chết hết, không có một ai trốn thoát. Cũng bởi vì cái chết của những người này, Thẩm Tức Chu thống hận bản thân không có thực lực bảo vệ người khác, kích phát động lực tu luyện của hắn, đồng thời cũng đối với kẻ gây ra mọi chuyện là Lục Tinh Lan mang hận ý khôn tả.
Nhìn các sư đệ sư muội chưa tới hai mươi tuổi nhảy nhót tưng bừng, Lục Tinh Lan đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã cứu bọn họ. Lục Tinh Lan cũng ý thức được, mình đã bắt đầu thay đổi một phần nội dung trong nguyên tác.
Không biết cái này có dẫn tới hiệu ứng hồ điệp hay không, chúng sẽ ảnh hưởng tới tương lai lớn bao nhiêu?
"Đại sư huynh, uống trà." Thẩm Tức Chu bưng tới một chén trà, Lục Tinh Lan không khách khí chút nào mà nhận lấy. Có thể uống trà Nam Chủ nấu cũng không dễ dàng, ở trong nguyên tác, người uống qua trà hắn kính cũng chỉ có sư tôn, cha mẹ và huynh trưởng của hắn.
Lục Tinh Lan chú ý tới một cái vỏ kiếm Thẩm Tức Chu đeo ở sau lưng. Nhìn qua tưởng là một thanh kiếm hoàn chỉnh, trên thực tế bên trong đặt thanh kiếm gãy lúc Thẩm Tức Chu chiến đấu với Thiên Dực Hổ. Theo Lục Tinh Lan biết, mũi kiếm được Thẩm Tức Chu chôn ở trước mộ phần các sư đệ sư muội đã mất. Nhưng bây giờ các sư đệ sư muội đều khỏe mạnh, Lục Tinh Lan không biết mũi kiếm kia đặt ở nơi nào. Dù Lục Tinh Lan thay đổi một phần kịch bản, thứ nên có vẫn sẽ có, lần chiến đấu kia vẫn khích lệ Thẩm Tức Chu tu luyện.
"Đúng rồi, Thiên Dực Hổ kia giải quyết như thế nào?" Đã qua thời gian nửa tháng Lục Tinh Lan mới nhớ tới đại lão hổ vạn ác kia. Lúc ấy linh thú phát điên không có chút lý trí nào hướng về phía Lục Tinh Lan công kích, hiện tại Lục Tinh Lan còn có chút sợ.
" Thiên Dực Hổ Kia không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên cuồng hóa, các trưởng lão đều không thể ngăn lại nó. Cuối cùng vẫn là Tông Chủ xuất mã mới thành công trấn an nó." Một nam đệ tử nói, "Nhưng điều này cũng nói rõ đại sư huynh rất lợi hại, chiến đấu với một linh thú mạnh như vậy vẫn có thể sống sót. . ."
Nam đệ tử đột nhiên bị ngắt lời, có người vụиɠ ŧяộʍ chọc chọc hắn, trong nháy mắt hắn mới phản ứng kịp. Mặc dù đại sư huynh còn sống, nhưng cũng bị thương nặng như vậy, quả thật không phải việc gì đáng được ăn mừng.
Một vị nữ đệ tử tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Theo ta, nên đem con linh thú kia gϊếŧ chết, lưu lại trong rừng thủy chung là tai họa. Tông Chủ rõ ràng có thực lực chém chết nó, nhưng cũng chỉ trấn an một chút rồi đem nó thả về rừng U Vân, điểm ấy khiến ta nghĩ mãi mà không rõ."
Nữ đệ tử không rõ, Lục Tinh Lan lại rất rõ ràng.
Kỳ thật động não một chút là có thể hiểu, Tông Chủ giữ lại Thiên Dực Hổ kia, nhất định là để nó bảo vệ đồ vật nào đó trong rừng. Có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ có người không muốn sống đi tìm vật kia.
Mặc kệ thiên phú như thế nào, cố gắng như thế nào thì chỉ có kỳ ngộ mới giúp người ta nhanh chóng trở nên cường đại. Chỉ là người không có khí vận dù có mấy cái mạng cũng không đạt được kỳ ngộ, điểm ấy Lục Tinh Lan rất yên tâm.
Mà kỳ ngộ ở rừng U Vân kia thuộc về Thẩm Tức Chu.
Trong nguyên tác, vì chiến đấu với Thiên Dực Hổ, trong lúc chạy trốn Thẩm Tức Chu vô tình trốn vào hang động của nó, lấy được món bảo vật kia. Sau khi lấy được bảo vật, Thiên Dực Hổ tự chủ thần phục với Thẩm Tức Chu, trở thành linh sủng thứ nhất của Thẩm Tức Chu. Không chỉ có thế, Thẩm Tức Chu còn được Tông Chủ tán thành, trở thành đệ tử quan môn, cũng chính là sư đệ trực hệ của Lục Tinh Lan.
Dù xem tất cả như là một giấc mộng, ngẫm lại vẫn rất kích động.
Đoạn miêu tả kia còn từng khiến Lục Tinh Lan phấn chấn mấy giờ liền.
Có điều, hiện ở cái gì cũng không xảy ra.
Liếc qua Thẩm Tức Chu đang uống trà ở bên kia, Lục Tinh Lan cảm thấy ngũ vị tạp trầm.
Nên hay không nên nhắc nhở Thẩm Tức Chu một chút về món bảo vật kia? Dù sao đây chính là một trong số những át chủ bài của Thẩm Tức Chu, nhờ có nó Thẩm Tức Chu đã chiến thắng không ít cường giả. Nếu như không có nó, đoán chừng kịch bản phía sau sẽ hoàn toàn lộn xộn.
Nhưng việc kia và Lục Tinh Lan cũng không có quan hệ gì. Dù sao tôn chỉ của Lục Tinh Lan chỉ là tùy tâm sở dục, làm việc mà mình muốn làm, về sau nhân vật chính như thế nào đều không phải là chuyện của y.
Đại khái là do nhìn chằm chằm Thẩm Tức Chu quá lâu, Thẩm Tức Chu chú ý tới ánh mắt y, hắn quay đầu không biết vì sao hướng y nhẹ gật đầu.
Nhẹ nhàng như vậy? Ngươi không biết vừa rồi ta mới đưa ra một quyết định làm ảnh hưởng đến vận mệnh của ngươi sao? Lục Tinh Lan không có ý tốt mà nghĩ.
"Đại sư huynh, ngươi dưỡng thương cho tốt, lát nữa chúng ta còn có tiết học, phải rời khỏi trước." Mấy người lại cùng Lục Tinh Lan trò chuyện trong chốc lát, thẳng đến khi đỉnh núi Linh Vân Sơn vang lên tiếng chuông kéo dài vang vọng, nhắc nhở tất cả đệ tử Linh Vân Tông sau một khắc bắt đầu tiết học, mấy sư đệ sư muội lúc này mới vẫy tay từ biệt.
"Thẩm sư huynh, chúng ta cùng đi đi." Nữ đệ tử thấy Thẩm Tức Chu ngồi bất động, thế là lên tiếng đề nghị.
"Không cần, ta chờ một chút rồi mới đi."
"Vậy được rồi." Nữ đệ tử kia không giấu được thất vọng trên mặt, rời khỏi trước một bước.
Người sáng suốt đều biết, nàng đối với Thẩm Tức Chu có ấn tượng tốt. Chỉ là bên trong nguyên tác miêu tả Thẩm Tức Chu là người chỉ biết tu luyện, mà không phải người hướng về tình cảm, cho dù có nhiều nữ nhân ái mộ hắn hơn nữa thì Thẩm Tức Chu vẫn giữ nguyên đạo tâm, làm một cẩu độc thân. Người đọc đặt cho hắn biệt danh, "Tình si", (ngu ngốc trong tình cảm).
Lục Tinh Lan cũng không cảm thấy kinh ngạc khi hắn từ chối.
"Đại sư huynh, vừa rồi Thanh Mộc trưởng lão nói với ta phải đỡ ngươi ra ngoài phơi nắng." Thẩm Tức Chu nói.
Hóa ra là bởi vì nguyên nhân này nên mới lưu lại.
Lục Tinh Lan cũng muốn ra bên ngoài, y vốn cũng không phải là người an phận gì, có thể ở trên giường đợi nhiều ngày như vậy đã chạm đến cực hạn.
Thẩm Tức Chu đặt một cái ghế mây cạnh cửa ra vào, sau đó vào nhà đỡ Lục Tinh Lan xuống giường. Nhưng dường như tình huống không có tốt như bọn họ nghĩ, Lục Tinh Lan do dự đi vài bước, khóe miệng liền bắt đầu rỉ máu ra ngoài. Thẩm Tức Chu vội vàng đưa Lục Tinh Lan về lại trên giường.
"Đừng, ta muốn ngồi ở bên ngoài." Lục Tinh Lan quật cường muốn Thẩm Tức Chu dẫn y ra ngoài.
________
Nằm trên ghế mây, nhìn bên trong Linh Vân Tông một mảnh non xanh nước biếc, tầm mắt Lục Tinh Lan trở nên trống trải, đầu cũng thanh tỉnh hơn không ít. Xa xa mấy ngọn núi giấu ở trong mây mù như ẩn như hiện, trong đó tòa cao nhất chính là chủ phong của Linh Vân Sơn. Ngoài ra, Lục Tinh Lan còn có thể nhìn thấy chỗ ở của Thanh Mộc trưởng lão, An Thanh Phong.
Nói thật, nơi này không hổ là thế giới tu tiên, có linh khí thiên địa gia trì khiến cho lá cây hoa cỏ um tùm, không khí trong lành.
Linh khí là căn nguyên sinh ra toàn bộ sinh linh trong đại lục, đối với tu tiên giả mà nói, nó so với không khí còn trọng yếu hơn. Bởi vì tu tiên giả có thể không cần hô hấp, nhưng không thể không có Linh khí.
Thẩm Tức Chu thu xếp tốt cho Lục Tinh Lan, sau đó cầm lấy dụng cụ uống trà rời đi.
Lục Tinh Lan thấy Thẩm Tức Chu từ đỉnh núi của y nhảy lên, ngay sau đó có một thanh kiếm được tạo ra từ Linh khí xuất hiện dưới chân Thẩm Tức Chu, hắn ngự kiếm mà đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Lục Tinh Lan nghĩ nửa ngày, rốt cục phát hiện ra chỗ không đúng.
Thẩm Tức Chu đã tới Kim Đan Kỳ. Lúc chiến đấu với Thiên Dực Hổ, Thẩm Tức Chu mới là Trúc Cơ kỳ hậu kỳ, mới qua nửa tháng đã có thể Kết Đan. Đại khái giống với Lục Tinh Lan, cuộc chiến đấu kia cũng giúp ích cho Thẩm Tức Chu, để tu vi của bọn họ đều tiến lên một bước.
Thẩm Tức Chu mới Kết Đan không bao lâu đã nắm giữ bản lĩnh Ngự kiếm phi hành, hơn nữa còn là Linh khí hóa kiếm, người bình thường không có cách nào làm được.
Không hổ là nam chính, hắn quả thật là một thiên tài, thiên phú kinh người.
Haizz, y cũng đã từng có được bản lĩnh bay lên giữa không trung. Chỉ bất quá hiện ở y là một bệnh nhân mà thôi.
Suy nghĩ nhiều liền thành vọng tưởng.
Đúng lúc này, trong đầu Lục Tinh Lan đột nhiên xuất hiện một âm thanh điện tử kỳ quái:
"Muốn trở thành bá chủ Tu Tiên Giới sao, muốn phi thăng thành tiên sao, muốn không gì không làm được sao? Công ty vạn giới xuyên qua tận tuỵ vì ngài phục vụ."