"Đại sư huynh, hiện tại chúng ta không có cách nào dùng phù truyền tin để liên lạc với nhóm người Thẩm sư đệ, làm sao bây giờ?"
"Tuy nói rừng U Vân thuộc địa phận Linh Vân Tông cai quản, linh thú đặc biệt lợi hại cũng đã bị tông chủ tiêu diệt, nhưng vẫn rất nguy hiểm."
"Hi vọng bọn họ không gặp phải...."
Bên tai hình như có người đang nói chuyện.
Đứt quãng, y nghe cũng không rõ ràng.
Giờ phút này đầu Lục Tinh Lan mơ mơ màng màng, âm thanh có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời y không đứng vững lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, cũng may có người đỡ lấy y.
"Đại sư huynh, không sao chứ?"
Đại sư huynh, đang gọi y sao?
Xưng hô thế này thu hút lực chú ý của Lục Tinh Lan, y miễn cưỡng mở mắt ra, trông thấy một gương mặt rất bình thường. Người kia rõ ràng là nam, trên đầu lại buộc tóc dài, còn mặc quần áo chỉ có trên phim truyền hình tu tiên. Trong lòng Lục Tinh Lan run lên, lập tức loại trừ khả năng người khác đùa ác, y đứng vững nói một câu vu vơ.
Dù sao một giây trước Lục Tinh Lan mới bị xe đâm trúng, đau đớn kịch liệt vẫn khắc sâu trong lòng, một giây sau lại bình an vô sự đứng ở một mảnh rừng cây, nghĩ như thế nào cũng là việc khó có thể xảy ra.
Lục Tinh Lan rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật mình đã xuyên qua.
"Phù truyền tin không thể dùng được, có chuyện gì xảy ra?" Thuận theo đối thoại của mấy người bên cạnh, Lục Tinh Lan hỏi. Hiện tại y phải nhanh chóng hiểu biết về thế giới và thân thể này.
"Không rõ." Trong tay người nói chuyện bỗng nhiên xuất hiện một tấm phù màu trắng, hắn thấp giọng niệm một câu giống chú ngữ. Lục Tinh Lan có thể trông thấy một vầng ánh sáng màu xanh theo phù văn trên giấy lóe lên một cái, nhưng một giây sau ánh sáng đó lập tức bị dập tắt.
Đây là biểu hiện của việc không có cách nào truyền tin.
Lục Tinh Lan sờ lên cằm, nhìn tấm phù truyền tin kia, đột nhiên y có cảm giác giống như đã từng quen biết. Mấy ngày trước trong lúc rảnh rỗi, y có đọc một bản tiểu thuyết tu tiên, trong bản tiểu thuyết kia cũng dùng phù truyền tin để truyền đạt tin tức. Lại quét mắt một vòng nhìn hoàn cảnh bên cạnh, một đám nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo giống nhau đang trông mong nhìn y, Lục Tinh Lan cảm thấy y cần xác nhận lại một chút.
"Thẩm sư đệ, là Thẩm Tức Chu. . . Sư đệ?"
"Đúng vậy, chính là hắn."
Lục Tinh Lan bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra y đoán không sai, mình thật sự xuyên vào một tiểu thuyết tên là «Nhất Kiếm Vấn», nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thân thể hiện giờ của y chính là đại sư huynh của nam chính Thẩm Tức Chu, một người trùng tên trùng họ với Lục Tinh Lan, một nhân vật phản diện vô cùng quan trọng.
Đại sư huynh này bên ngoài phong độ nhẹ nhàng, luôn đối đãi với mọi người hòa ái, trên thực tế lại là người đặc biệt tự tư, lòng dạ hẹp hòi, hắn vụиɠ ŧяộʍ hạ độc thủ với không ít đệ tử thể hiện ra thiên phú xuất sắc trong Linh Vân Tông, nhưng bởi vì ngụy trang quá tốt, gần như không có ai biết một mặt âm u của hắn, ngược lại trong tông môn hắn còn được một đám người chào đón.
Trong tiểu thuyết, bởi vì Thẩm Tức Chu trong lúc tuyển chọn nhập tông trổ hết tài năng được các trưởng lão khen ngợi, đồng thời nói Thẩm Tức Chu vô cùng có khả năng trở thành quan môn đệ tử của tông chủ. Thế là nguyên chủ lại đố kị, bắt đầu ngăn cản Thẩm Tức Chu trưởng thành.
Lục Tinh Lan đối với nhân vật này có ấn tượng cực kỳ sâu, không phải vì trùng tên trùng họ với mình mà là vì từ khi Thẩm Tức Chu gia nhập tông môn, đến trước khi Thẩm Tức Chu tu hành viên mãn, vẫn luôn có phần diễn của nhân vật phản diện y. Làm bàn đạp của Thẩm Tức Chu, nguyên chủ lúc thắng lúc bại, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, thẳng đến trận chiến cuối cùng trong nguyên tác mới bị tiêu diệt triệt để, bởi vậy độc giả cho hắn một cái biệt danh không mấy lịch sự, "Bất diệt Tiểu Cường"
(bất diệt tiểu cường: con gián đập mãi không chết)
Tóm lại là một nhân vật phản diện có kết cục cực kì thảm.
Trước mắt, y đang ở rừng U Vân, là chỗ nguyên chủ lần đầu hãm hại Thẩm Tức Chu. Chẳng qua dưới hào quang của nhân vật chính, Thẩm Tức Chu không chỉ không chết, còn gặp họa mà được phúc, phát hiện ra một chỗ cất giấu bảo vật, ngón tay vàng này một đường theo nam Chính, trợ giúp nam chính đắc đạo thành tiên. Mặt khác, dù cho lần này nguyên chủ xuống tay kín đến một giọt nước cũng không lọt nhưng vẫn bị Thẩm Tức Chu phát giác được, cũng sinh ra hận ý và cảnh giác với Lục Tinh Lan .
Bây giờ Lục Tinh Lan đang phân vân giữa lựa chọn cứu và không cứu.
Y không phải nguyên chủ, thiên phú của Thẩm Tức Chu có cao hay không với y không có bất cứ quan hệ nào, cho nên Lục Tinh Lan không có suy nghĩ sẽ gϊếŧ hại Thẩm Tức Chu. Nếu kết ác duyên với Thẩm Tức Chu, cuộc sống sau này của Lục Tinh Lan sẽ không dễ chịu. Mặc dù bình thường Thẩm Tức Chu rất đạm mạc, tính tình cũng xem là tốt, nhưng Lục Tinh Lan biết nếu là địch nhân bị Thẩm Tức Chu để mắt tới, kết cục một người so với một người càng thảm hơn.
Lần này nguyên chủ bày cạm bẫy lợi dụng chút đồ dẫn dụ một con linh thú có thực lực lớn mạnh nhất trong cánh rừng này, đối với đệ tử như bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của nó.
Lục Tinh Lan hết sức rõ ràng, trong nguyên tác, Thẩm Tức Chu liều mạng chiến đấu với con linh thú kia, hắn bị trọng thương, mấy đệ tử đi theo Thẩm Tức Chu tất cả đều mất mạng dưới vuốt của linh thú.
Dù trước mắt Lục Tinh Lan là người có thực lực mạnh nhất ở chỗ này cũng không làm được gì. Huống chi hiện tại Lục Tinh Lan còn không có cách nào vận dụng tự nhiên linh khí trong cơ thể.
Đến cùng có nên đi hay không đi đây?
"Đại sư huynh?" sư đệ nào đó đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của Lục Tinh Lan, vừa chỉ vừa nói, "Phía đông hình như có động tĩnh."
Sư đệ vừa dứt lời, ở gần đó, một đám linh điểu giống như bị kinh sợ nhao nhao bay lên, ở giữa không trung hình thành tấm lưới to lớn che ngợp bầu trời.
Mặt đất chấn động, một tiểu sư muội không giữ được trọng tâm ngã rầm trên mặt đất.
Lục Tinh Lan thở dài, đỡ tiểu sư muội đó dậy, y nói : "Các ngươi mau trở lại tông môn, bẩm báo tình huống nơi này, hãy nói Thiên Dực Hổ đang phát cuồng."
Tiểu sư muội cảm thấy sự việc cấp bách, lệ quang lấp lánh gật gật đầu: "Vậy đại sư huynh, huynh thì sao?"
"Ta qua bên kia nhìn xem, các người nhanh trở về bẩm báo đi."
"Đại sư huynh nhất định phải cẩn thận!"
Các đệ tử hốt hoảng tạm biệt với Lục Tinh Lan, rồi ngựa không dừng vó trở về tông môn cầu viện binh. Lục Tinh Lan hướng phương hướng trái ngược với bọn họ, đi vào sâu trong rừng. Trong quá trình tiến vào, Lục Tinh Lan thử vận dụng một chút linh khí trong cơ thể. Có lẽ là Lục Tinh Lan với cơ thể này có độ phù hợp rất cao, hoặc là ký ức do cơ thể lưu lại, Lục Tinh Lan thử hai ba lần đã thành công, mặc dù vẫn là không quá thuần thục.
Dựa vào vận dụng linh khí, tốc độ của Lục Tinh Lan nhanh gấp ba lần, nháy mắt đã đến gần vị trí của Thiên Dực Hổ.
Thiên Dực Hổ, tên như ý nghĩa, ngoại hình là một con hổ mọc cánh. Bình thường nó cùng những con hổ khác giống nhau, nhưng trong lúc chiến đấu thân thể có thể phóng to gấp bốn tới năm lần, sức mạnh và tốc độ cũng trực tiếp tăng trưởng.
Phiền toái nhất vẫn là nó biết bay.
Dù Lục Tinh Lan có là kim đan trung kỳ, lại biết công pháp phi hành thì khi đối phó với đối thủ biết bay vẫn tốn rất nhiều sức.
“Phốc ….””
Trong bụi cỏ một bên đột nhiên có một người nhảy ra, người kia trông thấy Lục Tinh Lan, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói: "Đại sư huynh, chúng ta không cẩn thận gặp phải Thiên Dực Hổ, chúng ta cũng không chọc giận nó nào biết được nó đột nhiên phát cuồng, còn tấn công chúng ta. Thẩm sư huynh ở lại ngăn cản nó cho chúng ta có thời gian chạy trốn”.
" Ta đã biết, ngươi rời khỏi nơi này trước đi." Lục Tinh Lan vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Thẩm Tức Chu không hổ là Nam Chủ, hắn hiện tại mới chỉ là trúc cơ kỳ hậu kỳ, thực lực lại có thể tạm thời ngăn cản Thiên Dực Hổ.
Chỉ là sẽ không kiên trì được quá lâu.
Thời điểm Lục Tinh Lan đến, Thẩm Tức Chu đã chồng chất vết thương quỳ một chân trên đất, hắn cầm trong tay một thanh kiếm đã gãy, cây cối xung quanh tất cả đều gẫy thành hai đoạn, trên mặt đất liên tục xuất hiện mấy cái hố to, tro bụi đầy trời, tình hình chiến đấu mười phần thảm thiết.
Mà làm cho Lục Tinh Lan trợn mắt há hốc mồm nhất chính là, nơi này nguy hiểm như vậy mà cách đó không xa vẫn có hai nữ đệ tử ngồi dưới đất run lẩy bẩy.
Các nàng có lẽ là bị dọa đến mức không đứng dậy nổi. Nhưng các nàng không chạy trốn, ở lại nơi này ngược lại trở thành vướng víu.
Thẩm Tức Chu lau đi vết máu bên khóe miệng, ánh mắt căm thù nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, hắn chuẩn bị nghênh chiến lần nữa. Hắn không thể nào bỏ mặc tính mang hai người kia để trốn thoát truy kích của Thiên Dực Hổ, cho nên để bảo vệ các nàng, hắn nhất định phải chiến đấu.
Nhưng thực lực của Thiên Dực Hổ quá mạnh mẽ. . .
Đúng lúc này, Thẩm Tức Chu đột nhiên bị một sức mạnh kéo lên, hắn kinh ngạc nhìn lại, vậy mà là đại sư huynh Lục Tinh Lan.
Lục Tinh Lan chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi đem các nàng mang đi, nhanh rời khỏi nơi này."
"Thế nhưng đại sư huynh, ngươi không đánh lại Thiên Dực Hổ." Thẩm Tức Chu vừa đánh nhau với Thiên Dực Hổ nên biết rõ Thiên Dực Hổ mạnh như thế nào.
Lục Tinh Lan không sợ cười một tiếng: "Ở đây thực lực của ta là mạnh nhất, trừ ta ra còn ai có khả năng đánh bại nó nữa?" Nói xong liền đem Thẩm Tức Chu đẩy ra xa ba mét.
"Đi nhanh đi!"
Thẩm Tức Chu không phải người không biết thời thế, hắn biết Lục Tinh Lan nói đúng, thế là kéo hai người dưới đất lên hướng nơi xa chạy đi.
Hắn nghĩ phải nhanh chóng trở lại tông môn, tìm người tới cứu viện cho Lục Tinh Lan.
Ước chừng qua mười mấy phút, các trưởng lão của môn phái mới gặp được Thẩm Tức Chu, Thẩm Tức Chu theo thân ảnh các trưởng lão ở trên trời nhìn lại, bạo động ở rừng cây bên kia càng lúc càng kịch liệt. Ánh mắt Thẩm Tức Chu đột nhiên tối lại, hai tay lặng yên nắm chặt.
Một bên khác, Lục Tinh Lan thuận lợi ngăn chặn Thiên Dực Hổ, nhưng y cũng chịu rất nhiều vết thương. Thời khắc nguy hiểm, Lục Tinh Lan không có vầng sáng của nhân vật chính lại một lần nữa bị Thiên Dực Hổ đánh trúng đập gãy một cây đại thụ phía sau, trước mắt Lục Tinh Lan bắt đầu mơ hồ.
Trước khi hôn mê, Lục Tinh Lan nghĩ sớm biết tình trạng sẽ như này y đã không giả vờ ngầu. . .
Lục Tinh Lan rất thích quyển sách «Nhất Kiếm Vấn» này, rất hiếm mà chịu bỏ ra hai đêm đọc hết 300 vạn chữ của tiểu thuyết này.
"Lục đại thiếu gia khi nào đã biết đọc tiểu thuyết rồi?" Bạn tốt cười nói, "Cậu còn ngại việc trong công ty không đủ nhiều sao?"
Lục Tinh Lan ngáp một cái, "Tôi rất hâm mộ nhân vật chính trong quyển sách này, có thể trải qua cuộc sống tùy theo ý mình. haizzz, nếu tôi cũng có thể sống ở thế giới tu tiên thì tốt rồi, tôi nhất định phải sống theo ý mình chứ không phải mặc lão già kia bài bố!"
"Ha ha, vậy cậu ước được xuyên qua đi!"
". . ."
Nguyện vọng hình như đã được thực hiện, Lục Tinh Lan thật sự xuyên qua. Nhưng nghĩ lại việc mình một đầu nhiệt huyết đi cứu nam chính, trong lòng Lục Tinh Lan có trăm mối cảm xúc.
Dù y không đi, nam chính cũng sẽ không chết, ngược lại còn có thể có được cơ duyên. Chỉ là từ đây y sẽ bị đối phương ghi hận nhưng chiến đấu với một linh thú không cùng cấp bậc, dù Lục Tinh Lan đã sớm chuẩn bị kỹ càng vẫn rất đau.
Nghĩ đến đây, Lục Tinh Lan ung dung tỉnh lại. Vừa mở mắt, liền đối mặt với một đôi mắt màu đen sâu thẳm.
Là Thẩm Tức Chu.
Mặt hắn mặc dù không có biểu tình gì, nhưng Lục Tinh Lan đọc được trong mắt đối phương cảm xúc áy náy.
Vì sao phải áy náy, y xả thân cứu người, không phải nên cảm kích y mà dập đầu xuống đất sao? Phải biết, lúc ấy Lục Tinh Lan cũng vì có loại suy nghĩ này mới quên mình đi cứu Thẩm Tức Chu. Chỉ cần dựa vào việc nguyên chủ cứu Thẩm Tức Chu, Lục Tinh Lan liền có thể ở thế giới này thảnh thơi sinh sống.
"Tiểu Tinh Lan, ngươi rốt cục cũng tỉnh."
Người nói chuyện là một nam tử mặc trang phục màu xanh lục đứng bên người Thẩm Tức Chu, mặc dù Lục Tinh Lan không biết hắn là ai, nhưng là từ trang phục có thể đoán, hẳn là người của Linh Dược Viên. Chắc là Thanh Mộc trưởng lão.
Trưởng lão của Linh Vân Tông đều dựa vào thực lực sắp xếp bối phận, Thanh Mộc trưởng lão có thực lực thấp nhất, nhưng hắn có một tay y thuật tốt, chuyên môn nghiên cứu linh dược, là người cung cấp rất nhiều linh đan có giá trị cho tông môn.
Không nghĩ tới hắn còn trẻ như vậy.
Lục Tinh Lan giật giật ngón tay, muốn ngồi dậy.
"Tiểu Tinh Lan, ngươi đừng vội ngồi dậy, " Thanh Mộc ngăn cản Lục Tinh Lan, nhìn bộ dáng thương cảm của Thanh Mộc, Lục Tinh Lan có một loại dự cảm không tốt, "Ta có một tin tức tốt và một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tức tốt ?"
" Ở một khắc cuối cùng khi ngươi chiến đấu với Thiên Dực Hổ, thực lực đột nhiên tăng lên kim đan hậu kỳ. Nếu không phải ngươi đột nhiên đột phá thì đã không chịu nổi một kích sau cùng của Thiên Dực Hổ. Mà dựa theo tốc độ tu luyện bình thường của ngươi, muốn từ kim đan trung kỳ lên đến kim đan hậu kỳ, ít nhất cần một năm rưỡi đó! Đây coi như là tin tức tốt ?"
Lục Tinh Lan suy yếu ừ một tiếng, "Vậy. . . Tin tức xấu thì sao?"
Thanh Mộc sờ sờ mũi, con mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Tinh Lan.
"Tin tức xấu chính là, Tiểu Tinh Lan, bây giờ kinh mạch của ngươi đều bị tổn hại, linh khí tán loạn, thân thể so với người thường không khác là bao. . . chỉ là không cần lo lắng, chí ít kim đan không có vỡ, những cái khác vẫn có phương pháp khôi phục, ách, chỉ có điều dù khôi phục, thực lực cũng không có cách nào được như trước. . ."
Sau khi Thanh Mộc nói xong, Thẩm Tức Chu ngẩng đầu, mang theo day dứt nói: "Thật xin lỗi, đại sư huynh, nếu không phải là bởi vì cứu ta. . ."
Lúc này đầu Lục Tinh Lan giống như chết máy, y nhìn hai người đang tràn đầy áy náy, bỏ ra rất nhiều sức lực mới đem chữ "đệt" muốn thốt ra nuốt vào trong bụng.
Đừng hỏi, hỏi chính là người trong cuộc cực kì hối hận! Lục Tinh Lan thật sự không nghĩ tới chỉ chịu mấy phát đập của con hổ kia, hậu quả lại có thể nghiêm trọng như vậy!