Thiên Tử

Chương 1

Tiểu Hoàng Đế không giống những tiểu hoàng đế bình thường khác.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại không hề bị người ta tranh giành quyền lực. Mười hai tuổi đăng cơ, mười sáu tuổi đã nắm quyền trong tay, người duy nhất có địa vị ngang với y trên triều đình chỉ có Nhϊếp Chính Vương - người vẫn luôn đối đầu gay gắt với y mấy năm nay.

Nhϊếp Chính Vương xuất thân từ võ tướng, là kiểu ở biên cương chỉ cần dẫn cờ có họ của hắn thôi cũng có thể doạ lui Hung Nô. Hắn lớn hơn Tiểu Hoàng Đế tròn mười tuổi, là cữu cữu ruột của y, nhưng cũng chẳng vì vậy mà nhân từ với cháu trai nhỏ của mình.

Ai cũng biết Nhϊếp Chính Vương có ý bất trung, Tiểu Hoàng Đế tất nhiên cũng rõ rành rành.

Nhưng y biết, ngồi trên long ỷ là không có quyền được hành động thiếu suy nghĩ, y cần phải hạ những nước cờ rất lớn, mỗi lần hạ cờ tiếp đó là phải suy xét đến ba nước cờ sau, chỉ cần lệch chút thôi sẽ thua hết cả bàn cờ.

Đương nhiên, nếu thắng thì thắng làm vua, thua làm giặc, Nhϊếp Chính Vương kiêu ngạo kia sẽ trở thành tội đồ dưới tay y, cũng không quậy ra được sóng gió gì nữa.

Tiểu Hoàng Đế nhỏ tuổi nhưng chững chạc, tâm tư kín đáo, lòng mang thiên hạ, thế nhưng y có một khiếm khuyết trí mạng, cái khiếm khuyết này chỉ có mình y và lão công công Đức Phúc đã theo y từ nhỏ là biết

--Y nghiện tìиɧ ɖu͙©.

Nguyên nhân phát hiện chuyện này, vẫn phải đổ tại người cữu cữu tốt đẹp của y.

Khi 14 tuổi, Nhϊếp Chính Vương kiến nghị phải lấp đầy hậu cung của y. Trong lòng Tiểu Hoàng Đế biết thừa đây là muốn phái người đến giám thị y, nhưng y cũng không tiện từ chối, chỉ nói rằng hiện tại giang sơn chưa ổn định, bản thân không có tâm tư đi nghĩ mấy chuyện phong nguyệt.

Sau khi hạ triều, Nhϊếp Chính Vương đến tẩm điện của Tiểu Hoàng Đế tìm y, lúc đó Tiểu Hoàng Đế đoan đoan chính chính ngồi phê tấu chương, thấy hắn mà vẫn có thể cười hoà nhã với hắn, hỏi ái khanh có chuyện gì không.

Nhϊếp Chính Vương nói: "Tại sao không cần phụ nữ?"

Tiểu Hoàng Đế rũ mắt gác bút lông xuống, bình tĩnh trả lời: "Trẫm không cần."

Trong lòng Tiểu Hoàng Đế rất giận dữ, đây không phải lần đầu tiên Nhϊếp Chính Vương can thiệp vào việc tư của y. Từ nhỏ tới lớn, cái gì cũng phải làm thuận theo ý hắn, sợ y cứng cánh bay khỏi tay hắn. Nhưng trên mặt y không biểu lộ nửa phần tức tối, chỉ im lặng giằng co với hắn.

Nhϊếp Chính Vương cười ngoài mặt, nhìn y chằm chằm, tựa như con sói.

Tiểu Hoàng Đế thấy hơi sợ. Nhϊếp Chính Vương chưa bao giờ hại y, nhưng mỗi khi hắn biểu lộ ra loại ánh mắt này đều sẽ khiến y run rẩy. Một người đi ra từ nơi chiến trường đầy rẫy xác người và khói súng, nhất định là hung thần khiến người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật.

Nhưng y không được phép sợ.

Đột nhiên, Nhϊếp Chính Vương duỗi tay xách y lên, hắn ngồi lên long ỷ, ôm chặt y từ phía sau, để Tiểu Hoàng Đế ngồi trên đùi và quay lưng về phía hắn.

Tiểu Hoàng Đế hoảng hốt, lúc này y mới để lộ sự ngây thơ của tuổi thiếu niên. Y thấy sợ cái cảm giác da thịt gần kề nhau, y chưa bao giờ trải qua việc tựa sát vào người khác như thế bao giờ. Y vừa bực tức vừa bối rối, cạy tay của Nhϊếp Chính Vương ra: "Ngươi làm gì vậy?"

"Suỵt." Cánh tay Nhϊếp Chính Vương rắn chắc hữu lực, nào phải thứ mà y có thể đẩy ra, hắn ôm chặt, thấp giọng nói bên tai y: "Có cần hay không, thì phải hưởng qua tư vị rồi mới biết được."

Sau đó, bàn tay Nhϊếp Chính Vương cực kỳ quá đáng mà với vào quần trong của y, nắm một phát lấy tính khí của y.

Tiểu Hoàng Đế giật bắn lên, thân thể run lẩy bẩy không khống chế được, chỉ đành mắng to: "Thả trẫm ra!"

Nhϊếp Chính Vương không thèm để ý tới y, hắn bắt đầu xoa nắn. Hạ thân Tiểu Hoàng Đế còn chưa phát triển hết, tay Nhϊếp Chính Vương còn lớn hơn tay người khác một chút, một bàn tay thôi cũng có thể nắm lấy trọn vẹn, hắn thuần thục vuốt ve cho y, mơn trớn đến mức toàn thân Tiểu Hoàng Đế căng chặt, mồ hôi nhễ nhại toàn thân, trượt xuống theo đường cổ long bào. Quần áo y không chỉnh tề, chật vật bất kham, cổ áo đã rơi xuống dưới vai, xương quai xanh đọng đầy mồ hôi, long lanh tựa nước mắt.

Trong nháy mắt, đầu óc trắng xoá trống rỗng, Tiểu Hoàng Đế bắn ở trong tay Nhϊếp Chính Vương.

Nhϊếp Chính Vương trầm giọng cười, quệt thứ trắng đυ.c lên long bào y, chế giễu: "Xem ra vẫn cần đấy."

Buổi tối ấy, Tiểu Hoàng Đế cuộn chặt mình trong chăn, thân thể y nóng lên từng đợt. Điều khiến y sợ hãi không phải việc y bị Nhϊếp Chính Vương vuốt bắn, mà là y cảm thấy hậu huyệt đang ngứa từng cơn, khát vọng được lấp đầy ngay lập tức, dường như muốn tra tấn y đến phát điên lên. Y phỉ nhổ bản thân, thiên tử cao quý lại có khao khát đê tiện đến vậy, nhưng lại không có cách nào có thể kháng cự lại bản năng. Qua đêm ấy, qυầи ɭóŧ y ướt hơn phân nửa, tất cả đều là nước da^ʍ nhỏ ra từ lỗ hậu của y.

Từ đó về sau, y từ mây cao ngã xuống bùn lầy.