Tiểu Mỹ Nhân Nhập Ngũ

Chương 11: Bị anh trai bắn lên mặt

Lúc này Phòng Thừa Trạch đã mất sạch kiên nhẫn, hình như thời kỳ phản nghịch của em trai đến hơi muộn, kể từ khi hai người phá vỡ mối quan hệ cấm kỵ kia thì em trai anh càng bộc phát dữ dội hơn.

Bàn tay to chỉ hơi siết chặt một chút, người dưới thân đã đỏ mặt rêи ɾỉ: "A... Đau quá... Anh ơi..."

Phòng Thừa Trạch cúi người ghé sát vào lỗ tai cậu nói: "Vùng vẫy nữa không? Mắng tiếp anh xem nào."

Phòng Nguyên Cát tức giận: "Mẹ kiếp..."

Còn chưa dứt lời thì cái mông thịt đầy đặn đã bị đánh mạnh một cái.

Một tiếng "bốp" thật lớn vang lên, theo đó là cơn đau dữ dội ở mông!

Phòng Nguyên Cát thút thít: "Mẹ nó, anh dám đánh em..."

Phòng Thừa Trạch không chỉ dám đánh cậu mà còn tụt cả quần cậu, để lộ bờ mông mịn màng trong không khí, anh đánh mạnh thêm một cái nữa, cặp mông trắng nõn nảy lên hai lần, màu trắng như ngọc bắt đầu nổi lên sắc đỏ, tựa như trái đào mật xinh đẹp giữa hè.

Hốc mắt Phòng Nguyên Cát hơi đỏ lên, cậu cắn răng oán giận trừng mắt với người đàn ông phía sau, miệng vẫn không chịu thua: "Phòng Thừa Trạch! Anh chết chắc rồi!"

Nơi yếu ớt nhất của quả đào mật, hoa huyệt mê người tỏa ra mùi thơm dâʍ đãиɠ, hơi thở kia khơi gợi lên du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của Phòng Thừa Trạch.

Du͙© vọиɠ dâng lên, lửa giận biến thành bạo lực giằng co trong đầu anh, muốn cᏂị©Ꮒ chết thằng nhóc không chịu nghe lời này, cᏂị©Ꮒ đến khi em ấy không thể xuống giường, không thể ra ngoài gây chuyện thị phi được nữa!

Hoa huyệt bên dưới của Phòng Nguyên Cát bỗng bùng nổ trong không khí, mông thịt vẫn còn nóng và đau rát, da thịt mềm mại ở miệng lỗ bắt đầu mấp máy, mùi hương đáng ghét kia lại lan ra.

Phòng Nguyên Cát há miệng muốn nói mấy lời khó nghe hơn nữa nhưng anh cậu đã giật cà vạt màu xanh sẫm trên áo sơmi quân trang của anh ra, trói chặt hai tay cậu ra sau lưng.

Phòng Nguyên Cát vừa sợ vừa giận hét lên: "Anh làm gì thế!"

Anh của cậu nắm chặt lấy tóc cậu rồi túm đầu cậu lôi lên, khóe mắt của Phòng Nguyên Trạch đã đỏ bừng, cậu trợn mắt nhìn anh mình chằm chằm, đổi lại là bàn tay như gọng kìm kia nắm chặt lấy cằm cậu, buộc cậu phải há miệng ra.

Giọng nói của Phòng Thừa Trạch như từ sông băng ngàn năm truyền ra: "CᏂị©Ꮒ em!"

Phòng Thừa Trạch thô lỗ nhét dươиɠ ѵậŧ của mình vào miệng em trai, ôm đầu cậu đẩy mạnh hai lần.

Phòng Nguyên Cát bị cắm trào nước mắt, thiếu niên phản nghịch vẫn chửi rủa một cách mơ hồ: "CᏂị©Ꮒ con mẹ nhà anh..."

Cảm giác bị sỉ nhục khi phải khẩu giao xông lên đầu Phòng Nguyên Cát, cậu dùng một tư thế nhục nhã nhất vểnh cặp mông trần trụi lên, trong miệng bị nhét dươиɠ ѵậŧ của đàn ông. Đáy lòng sinh ra cảm giác biếи ŧɦái vặn vẹo, linh hồn và cơ thể như bị ép tách rời, nhìn chằm chằm vào sự tục tĩu của bản thân.

Trong lòng Phòng Nguyên Cát mắng anh trai mình, nước bọt trong miệng mất không chế chảy xuống rồi bị ma sát đẩy vào lại, dươиɠ ѵậŧ của Phòng Thừa Trạch chảy ra dịch thể tanh nồng, mùi vị kia chui thẳng vào yết hầu của Phòng Nguyên Cát.

Gốc lưỡi dâng lên cảm giác buồn nôn, yết hầu nhỏ hẹp bị anh trai cậu thô bạo nhét dươиɠ ѵậŧ vào, Phòng Nguyên Cát muốn nôn nhưng bị anh cậu đè chặt rồi thô bạo đưa đẩy.

Trong đôi mắt hồ ly của thiếu niên đã phủ đầy hơi nước, bây giờ nước mắt vì làʍ t̠ìиɦ mà văng tung tóe khắp nơi, khóe mắt đỏ bừng lên.

Phòng Thừa Trạch nhìn báu vật mình nâng niu trong lòng bàn tay giờ biến thành dáng vẻ dâʍ đãиɠ thế này, lòng chiếm hữu mãnh liệt nơi đáy lòng che đi đôi mắt anh, cᏂị©Ꮒ hỏng em ấy! CᏂị©Ꮒ em ấy khóc! Bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên gương mặt em ấy! Khiến em ấy như cɧó ©áϊ không thể rời khỏi mình!