Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 41.3

Sở Chiêu Chiêu cuối cùng cũng chịu nhận lấy thẻ của A Lục, cô liên tục nói: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh, đến khi nào có lương em sẽ trả cho anh.”

“Không vội đâu, em cứ chia ra trả cũng được.”

Nghĩ rồi anh lại bổ sung thêm: “Anh cũng không thu lãi đâu, vậy nên xin em đừng mua cafe cho anh mãi nữa.”

Sở Chiêu Chiêu cười không nổi, trầm mặc đi đóng viện phí.

Bận rộn nửa ngày trời cũng xử lý mọi chuyện ổn thỏa, Sở Chiêu Chiêu định quay về.

Cô ở trong phòng bệnh dặn dò mẹ vài chuyện, nhìn quanh một vòng, không thấy Sở Minh Minh đâu.

Lúc này nhớ lại, cô mới phát hiện nãy giờ không thấy em ấy đâu cả.

“Mẹ, Minh Minh đâu?”

Mẹ Sở: “Hả? Nãy giờ con không thấy nó hả? Hay là chạy ra ngoài chơi rồi?”

Sở Chiêu Chiêu lo lắng đi tìm em.

Trên hành lang không một bóng người, em ấy có thể ở đâu được chứ?

Sở Chiêu Chiêu nghĩ, có lẽ là đi vệ sinh, nên cô liền đi vào phòng vệ sinh nữ.

Cô mở từng buồng từng buồng vệ sinh lại không thấy em đâu cả.

Sở Chiêu Chiêu bắt đầu sốt ruột, A Lục cũng phải chạy xuống tầng giúp cô tìm.

Cô đi đến cuối dãy hành lang, đây là phòng vệ sinh cuối cùng rồi, bên trong yên tĩnh không có tiếng động.

Sở Chiêu Chiêu gọi tên Sở Minh Minh hai lần, không nghe thấy tiếng đáp, cô định xuống tầng tìm tiếp.

Vừa quay người đi, cô bỗng nghe được tiếng khóc nghẹn ngào.

“Minh Minh?” Sở Chiêu Chiêu quay lại gõ cửa, “Minh Minh? Em có trong đó không?”

Người bên trong không nói gì, tiếng khóc đứt quãng truyền ra càng khiến Sở Chiêu Chiêu chắc chắn Minh Minh đang ở trong đó.

“Minh Minh! Em ra đây!” Sở Chiêu Chiêu bắt đầu gõ cửa mạnh hơn, “Em trốn trong đấy làm gì? Ra đây nhanh!”

Sở Minh Minh vẫn không chịu mở cửa, Sở Chiêu Chiêu không cách nào biết được em ấy bây giờ nghĩ gì, trạng thái ra sao, chỉ có thể đứng ngoài lo lắng suông.

Mãi sau, Sở Minh Minh mới lên tiếng.

Giọng em nghẹn lại: “Chị ơi… chị và bố mẹ mặc kệ em đi…”

Bàn tay đang gõ cửa của Sở Chiêu Chiêu khựng lại, rồi tiếp tục đập mạnh lên cánh cửa: “Em đang nói lung tung cái gì đấy? Ra đây nhanh lên cho chị!!”

Sở Minh Minh chợt òa lên, nói đứt quãng không thành câu: “Mọi người… mặc kệ em đi, dù sao… em cũng không cùng máu mủ.”

Sở Chiêu Chiêu đột nhiên trầm mặc hẳn, tiếng gõ cửa dừng lại, cô tựa người vào cánh cửa, không nói lời nào.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Minh Minh khóc mệt rồi, không gian dần lắng xuống.

Lúc này, Sở Chiêu Chiêu mới nói: “Khóc đủ chưa? Đủ rồi thì bước ra đây, chị đang rất mệt, muốn về nhà ngủ, sáng mai còn phải đi làm.”

Lời này đối với Sở Minh Minh có uy lực rất lớn, bởi vì những năm này, em luôn cố gắng trở nên trưởng thành hiểu chuyện, cố gắng để không gây thêm bất cứ phiền toái nào cho nhà họ Sở.

Vậy nên lúc Sở Chiêu Chiêu nói cô đang rất mệt, Sở Minh Minh mặc kệ ngay khắc trước cảm xúc của mình đã suy sụp như thế nào mà ngoan ngoãn đi ra.

Trên mặt em còn vương vài giọt nước mắt, đôi mắt ửng hồng, đầu cúi gằm xuống đất.

Sở Chiêu Chiêu lấy giấy lau sạch nước mắt của Minh Minh, nhẹ nhàng dặn dò: “Chị đưa em về nhà trước, tối nay em sẽ phải ngủ ở nhà một mình, nhớ khóa cổng cẩn thận, đóng kín cửa sổ, khóa vòi nước rồi tắt hết điện đi.”

Sở Minh Minh gật đầu.

Cô lại nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, mẹ phải ở lại bệnh viện với bố, chị còn phải về đi làm, em phải trông nhà cho kỹ, có được không?”

Sóng nước lại đong đầy đôi mắt, em cắn chặt môi, gật đầu.

Sở Chiêu Chiêu nắm tay em, “Về nhà thôi.”

A Lục lái xe ra, đưa Sở Minh Minh về nhà trước.

Trên xe có một cô bé xinh xắn mang đôi mắt ửng hồng còn vương lệ, A Lục cũng cẩn trọng hơn, dọc đường đi không nói lời nào.

Đến khi Sở Minh Minh đã về nhà, trên xe chỉ còn anh và Sở Chiêu Chiêu, anh mới hỏi: “Em gái em sao lại khóc vậy?”

Sở Chiêu Chiêu thở dài: “Lo lắng cho bố.”

“Bọn trẻ đều là như vậy mà.” A Lục nói, “Nhưng mà anh thật sự rất ngưỡng mộ em vì em có một cô em gái, anh là con một trong nhà, mãi đến lúc vào đại học rồi mới biết, bạn bè xung quanh nhà đứa nào cũng có anh chị em, làm anh hâm mộ chết đi được.”

Sở Chiêu Chiêu khẽ cười: “Đúng vậy, con một có lẽ rất cô đơn.”

Hai người tán gẫu với nhau, lúc về đến tiểu khu cũng đã ba giờ sáng.

Sở Chiêu Chiêu xuống xe trước, nói với A Lục: “Anh tăng ca muộn vậy còn phải cùng em chạy đến bệnh viện, thật làm phiền anh quá, hôm nào em nhất định mời anh một bữa cơm.”

“Để sau hẵng nói.” A Lục nói, “Dù sao anh cũng có đặc quyền, sáng mai nghỉ một hôm là được.”

Sở Chiêu Chiêu gật gật đầu, cảm ơn thêm lần nữa, rồi lại nói: “A Lục, chuyện ngày hôm nay, anh có thể đừng nói với ai được không?”

A Lục tỏ vẻ đã hiểu: “Yên tâm đi, anh không nói đâu.”

Anh cho rằng, Sở Chiêu Chiêu vì cảm thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, không muốn cho người ngoài biết, nên đã vô cùng sảng khoái mà đồng ý ngay.

Nhưng mà, người Sở Chiêu Chiêu muốn giấu thì chỉ có một, còn A Lục lại cứ cố tình chỉ nói cho mỗi người đấy biết.