Sở Chiêu Chiêu bỗng hiểu ra tại sao anh lại đứng ở tầng hai.
Nếu như anh đứng ở dưới này, đoán chừng sẽ bị nữ sinh vây quanh chụp ảnh. Mặc dù bình thường anh rất nghiêm túc không dễ lại gần, nhưng có một bức ảnh chụp chung với giảng viên đẹp trai như vậy, sau này ít ra còn có cái mà khoe khoang về thời sinh viên.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Sở Chiêu Chiêu dường như thấy anh mấp máy môi, khẩu hình giống như “Lên đây.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn ngó xung quanh mới xác định được anh đang nói với mình.
Anh gọi cô lên làm gì?
Sở Chiêu Chiêu cũng không chắc nhưng vẫn đội mũ lại đàng hoàng rồi đi lên tầng hai bằng cầu thang bộ.
“Thầy Mục, thầy gọi em ạ?”
Hai tay Mục Tế Vân chắp sau lưng, nhìn cô gật đầu, “Lại đây.”
Sở Chiêu Chiêu bước lên hai bước, lúc cô mở miệng toan nói thì thấy Mục Tế Vân đưa tay gỡ chiếc mũ không có dây tua rua trên đầu cô xuống, ném qua một bên, sau đó lấy một chiếc mũ hoàn chỉnh khác đội lại lên đầu cô.
Một loạt động tác diễn ra rất nhanh, Sở Chiêu Chiêu mất một lúc mới kịp phản ứng lại.
Cô hơi ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Mục Tế Vân.
Này là làm gì vậy?
Giây sau, Mục Tế Vân lại đưa tay lên, vuốt vuốt cho sợi dây tua rua không bị rối.
Động tác này tựa như bị kéo chậm lại, Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy những ngón tay thon dài của anh lướt qua trước mắt, nhìn thấy anh nhẹ nhàng sửa lại dây tua rua, nhìn thấy anh dắt dây tua rua từ phải sang trái.
Lúc buông tay xuống, anh mỉm cười: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Trái tim của Sở Chiêu Chiêu, dường như vừa lỡ một nhịp.
Nếu ban nãy Sở Chiêu Chiêu còn nghĩ lễ tốt nghiệp của mình sau này sẽ không có ấn tượng gì để kể lại thì ngay khắc này cô lại cảm thấy, bản thân cô sẽ nhớ rất kĩ ngày hôm nay.
Mục Tế Vân đã cho cô một lễ tốt nghiệp trọn vẹn.
*
Mục Tế Vân không ở lại xem hết buổi lễ mà về luôn.
Anh đi dọc theo sân vận động, hướng đến bãi đỗ xe.
Hôm nay anh không có tiết, vốn định ở nhà nghỉ ngơi hết ngày. Nhưng buổi sáng thức dậy, không biết là vì cái gì mà cả người đều thấy khó chịu, chẳng hiểu sao lại đi xuống ga-ra, ngồi vào xe.
Lúc đã đi đến cầu cao tốc, Mục Tế Vân mới nhận ra đây là đường đến Nam Đại. Theo như lời Triệu Thanh Viện thì anh làm thầy đến muốn điên luôn rồi.
Vậy nên, bây giờ Mục Tế Vân chuẩn bị về nhà, trên đường đi cứ cảm thấy bản thân mình hôm nay rất khó hiểu. Thời tiết nóng bức như vậy, đúng ra anh nên nằm ở nhà hưởng thụ điều hòa mát lạnh mới phải.
Lúc này, một quả bóng từ xa bay đến, rơi xuống đất rồi lăn đến bên chân Mục Tế Vân, đồng thời còn vọng lại tiếng của một nam sinh từ xa hét lớn. Anh theo tiếng hét kia quay đầu nhìn, thấy một nam sinh đang vẫy tay với anh.
“Thầy Mục! Thầy đá quả bóng qua giúp em với!”
Mục Tế Vân nhìn nam sinh kia cảm thấy có chút quen mắt.
Hai giây sau, anh nhớ ra rồi.
À, là cậu ta.
Mục Tế Vân duỗi chân chạm mấy cái vào quả bóng, sau đó — anh hướng về phía ngược lại, đá mạnh quả bóng ra bên ngoài.
Làm xong, anh vuốt tóc ưỡn ngực, ngẩng đầu hiên ngang rời đi.
Lục Cảnh đứng ở phía xa: ???????????????????????