Ta Ở Tiên Giới Làm Ruộng

Chương 7: Hệ thống hố chết người

Hệ thống này thật sự quá vô sỉ!

Quá bất nghĩa!

Đây là một cái hệ thống đủ tư cách sao? Hay là cái thứ phẩm rác rưởi nào đó?

Đời chính là dài như vậy, ai chẳng từng ở trong lòng thầm chửi người khác hơn hai câu, cả việc bác gái ở nhà ăn đại học múc cơm xem mặt, tay run đến lợi hại còn bị nói.

Nàng cũng là đã ưu tú lĩnh ngộ liền đối với người nào đó có ý kiến cũng sẽ không trước mặt nói tệ bạc.

Cho nên chẳng phải nàng vẫn luôn ở trước mặt Lâm Thừa Phong xây dựng hình tượng tiểu tức phụ yếu ớt sao, đan dược hệ thống vậy mà lại rắp tâm bất lương hủy đi lớp vỏ ngoài của nàng.

Cho dù da mặt Trần Thính Vân là xi măng, bê-tông lúc này cũng không nhịn được.

Dưới tình huống không hề hay biết lại nói bậy nhiều về Lâm Thừa Phong như vậy, Trần Thính Vân chột dạ thật sự, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thừa Phong.

Vừa mới nãy nàng còn nói Lâm Thừa Phong là gà…… Ai lại biết thế nhưng là một Nguyên Anh lão tổ a! Chỉ cần linh hồn lực là có thể nghiền chết mười người như nàng!

Quả thực quá sốt ruột.

Trần Thính Vân thực sốt ruột, Lâm Thừa Phong tâm tư cũng rối.

Linh hồn bị thế lực không biết danh ràng buộc làm Lâm Thừa Phong có thể mơ hồ nhìn thấy vài mảnh nhỏ nơi dị thế của Trần Thính Vân.

Đừng nhìn Lâm Thừa Phong mặt lạnh trầm mặc, trên thực tế thần thức đã như một cái lưới lớn tung ra bao vây Trần Thính Vân khuôn mặt nhỏ ngây thơ.

“Ta,” Trần Thính Vân quay đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lâm Thừa Phong đen, còn không ý thức được lão quái vật Lâm Thừa Phong này đang dùng thần thức bốn phương tám hướng 360 độ không góc chết vây lấy nàng.

Thần thức Nguyên Anh lão tổ tựa như một cái bàn tay to nhéo một đóa hoa me đất nho nhỏ, chỉ nhẹ nhàng nhéo liền nghiền thành nước.

Chỉ là Trần Thính Vân hiện tại còn vô tri vô giác, ở mạt thế mấy năm chiến đấu chỉ làm trực giác Trần Thính Vân cảm thấy có nguy hiểm bao phủ.

“Ta không phải người thế giới này……” Trần Thính Vân bất chấp tất cả đem toàn bộ lai lịch bản thân khai ra cho Lâm Thừa Phong nghe, thuận tiện cho hắn thấy sản phẩm công nghệ cao gì đó.

Sau khi bị hệ thống trói buộc, Trần Thính Vân cuối cùng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được thần thức hồn hậu của Lâm Thừa Phong, hắn căn bản là không phải là Luyện Khí tầng 4 bình thường, khó trách lại cho nàng cảm giác nguy hiểm như thế.

Chỉ là hiện nay trói cũng đã trói, nghe ý tứ hệ thống đây là cho nàng một siêu cấp bàn tay vàng, Trần Thính Vân đành phải căng da đầu biết điều mà tránh chọc giận lao động miễn phí.

Chưa ăn thịt heo cũng xem qua heo chạy, nếu xui xẻo chọc giận Nguyên Anh lão tổ làm hắn trực tiếp đọc linh hồn mình. Thà lựa chọn tự nói thật còn hơn bị người cưỡng ép đọc ký ức.

“Nói cách khác nó trói buộc ngươi là muốn ngươi luyện đan thăng cấp?” Lâm Thừa Phong tóm lại, sau khi thấy được ngọc bội không gian cùng sản phẩm công nghệ cao, lai lịch Trần Thính Vân hắn tin vài phần.

Hắn đối với cái thế giới không có linh khí kia không có hứng thú, thọ mệnh dài nhất cũng chỉ trăm năm, hắn bế quan một lần liền qua, so với Thương Côn đại lục còn không bằng.

Thương Côn đại lục cũng vô dụng, thiếu thốn linh khí như thế sao có thể có người thành công kết đan.

Cái gọi là vũ khí nóng đối phó tu sĩ dưới Trúc Cơ còn có thể, Trúc Cơ trở lên liền không ăn thua.

Duy nhất cái đan dược hệ thống cổ quái kia làm hắn rất kiêng kị. Trần Thính Vân cảm thấy đan dược hệ thống là từ thế giới này, mà Lâm Thừa Phong lại không nghĩ vậy.

Linh hồn dị giới Trần Thính Vân nhỏ yếu như vậy chỉ cần tiến vào một cái tiểu bí cảnh liền sẽ bị gió trong truyền tống trận xé thành mảnh nhỏ.

Nàng là như thế nào mà bình yên vô sự xuyên qua dị thế thành công đoạt xá, không thể nào biết được. Trừ phi từ đầu đến cuối đều có người hoặc pháp bảo che chở……

Đối với cái gọi là đan dược hệ thống, Lâm Thừa Phong trực giác thấy được nó cùng Trần Thính Vân có quan hệ, hắn chẳng qua là chiếm tiện nghi.

Bất luận nói như thế nào, Lâm Thừa Phong xác thật là nợ Trần Thính Vân ơn cứu mạng, hơn nữa nương nhờ vận khí Trần Thính Vân cũng có chỗ tốt.

Hắn mơ hồ nhận thấy được cái hệ thống này không nhất thiết phải chỉ chọn hắn để trói định, nếu Trần Thính Vân ra ngoài gặp được người có tu vi cao hơn, không chừng nó liền trói định luôn người khác.

Người tu luyện đến Nguyên Anh mơ hồ có thể cảm nhận được ý Thiên Đạo, hiện giờ bị hệ thống đan dược cùng Trần Thính Vân trói cũng tốt hơn tiện nghi cho những người khác.

“Ta cũng không biết nó xuất hiện như nào. Lúc ta múc nước lau miệng vết thương cho ngươi nó lại đột nhiên nhào ra muốn ta luyện đan cứu ngươi. Ngươi nói tổ tiên ngươi có phải hay không là Hóa Thần kỳ a Độ Kiếp kỳ lão tổ, lưu lại bảo bối cho ngươi a? hoặc là một tia thần thức?”

Trần Thính Vân còn nhớ rõ câu của hệ thống ‘ theo chỗ các ngươi nói ’.

Không có việc nhờ làm sao có ân cần, Trần Thính Vân cũng không ngây thơ như vậy cho rằng chính mình lại gặp may.

Luyện đan yêu cầu chính là Hỏa linh căn, trói buộc một dị năng giả hệ thủy như nàng làm gì?

Đan dược hệ thống hoặc là là bất đắc dĩ phải trói định nàng, hoặc là là có mưu đồ khác.

Hay là hệ thống có tâm tư khác đi?

“Với ngươi có chỗ lợi liền thu.” Lâm Thừa Phong liếc nhìn Trần Thính Vân, đối với bộ dáng nàng như vậy chướng mắt.

Quá yếu, một chút ít nguy hiểm liền hoảng sợ như thỏ.

Con đường trường sinh chính là đấu cùng trời, lúc nào cũng tràn ngập nguy hiểm, ở nhân gian tranh một con đường sống.

Cùng nàng trói định như vậy, nếu nàng chết cũng sẽ làm hắn gặp nguy hiểm, mặc dù không gây tổn hại tính mạng của hắn cũng sẽ có tổn hại hồn phách của hắn.

Xem ra đối với nàng phải toàn diện thúc giục, bất luận là linh hồn lực hay là thân thể.

“Ân.” Trần Thính Vân nghe người trong nghề.

Nàng không nghĩ tới bản thân chỉ là không cẩn thận một lúc, thuận tiện chửi thầm đan dược hệ thống đã bị Nguyên Anh lão tổ Lâm Thừa Phong nghe được, cũng từ đây sinh hoạt liền sôi nổi, cùng trải qua cảm giác thoải mái dễ chịu nằm không cũng thắng.

“Vậy ngươi khỏe chưa?”

“Độc chỉ giải một nửa, ta còn cần lên núi tìm dược về một lần nữa luyện chế cảnh thiên đan.” Lâm Thừa Phong nói đúng sự thật.

“Ta chỉ có thể đến bên ngoài núi, chỉ là bên ngoài cũng chọc tới ngân xà hùng cấp 7, nếu thật sự vào sâu bên trong cũng không dễ làm a.” Trần Thính Vân nhíu mày.

Nàng không dám coi thường thế giới này. Ngân xà hùng cấp 7 sức chiến đấu đều có thể so với tang thi cấp cao, nếu không phải nàng kỹ năng dùng súng lục cao bắn trúng mắt xuyên đại não, chỉ sợ bản thân cũng không dễ dàng như vậy có thể thoát mạng từ móng vuốt của ngân xà hùng.

“Không ngại.” Lâm Thừa Phong chỉ là không sử dụng được linh lực trong cơ thể, không chứng minh hắn mềm yếu vô lực.

“Nga.” Hảo đi, Nguyên Anh lão tổ nói không ngại liền không ngại. Dù sao cũng là dân bản xứ, tổng so với nàng nhiều thủ đoạn bảo mệnh.

Chỉ là này hôn phòng…… Trần Thính Vân ngó mắt thấy hỉ phòng đỏ thẫm, còn nhớ rõ Lâm Thừa Phong là tiện nghi tướng công của mình.

“Ta trước khi Kết đan không thể đυ.ng vào nữ sắc.” Lâm Thừa Phong không hổ đã từng là Nguyên Anh lão tổ, nhìn thấy thần sắc Trần Thính Vân liền đem tâm tư nàng đoán trúng mười phần mười.

“Như vậy a.” Xấu hổ, trong không khí tràn đầy xấu hổ.

“Tẩu tẩu tẩu tẩu, ta đói bụng!”

Ngoài cửa phòng, Lâm Thừa Vũ đột nhiên gõ cửa, đánh gãy bầu không khí cổ quái giữa hai người.

Lâm Thừa Vũ giữa trưa ăn toàn rau, không có thịt lót bụng, hiện tại sớm đã đói đến mức bụng thầm thì kêu.

“Đại ca đại ca, ra đi!”

Kêu xong tẩu tẩu lại kêu ca ca, Lâm Thừa Vũ chỉ số thông minh có hạn không thể cưỡng cầu quá nhiều, nghe tiếng gõ cửa liên tục kia liền biết nếu không được đạt mục đích thì không bỏ qua.

“Nga, thì ra đã là buổi tối, ta đi làm cơm chiều.” Trần Thính Vân âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, mở cửa liền phải đi ra làm cơm chiều.

“Đem đầu ngân xà hùng nấu luôn.” Lâm Thừa Phong thuận miệng nói.

Thịt ngân xà hùng chứa nhiều linh khí hơn so linh gạo, càng giúp nội thương của hắn.

“Ngươi sao biết được?” Trần Thính Vân quay đầu, hoài nghi hắn có phải hay không đã sớm tỉnh sau đó lại giả bộ bất tỉnh, không trách được biết nàng có ngọc bội không gian.

“Ngươi sơ hở quá nhiều, về sau không thể dễ dàng bại lộ đan dược hệ thống. Mặc dù trói định nhưng cũng không cản được người khác gϊếŧ người đoạt bảo.” Lâm Thừa Phong nói.

Sự thật chân tướng là Lâm Thừa Phong vẫn luôn tỉnh táo, Trần Thính Vân đút cho hắn nước cháo có thịt ngân xà hùng cấp 10 bầm nhỏ căn bản không giấu được khứu giác Lâm Thừa Phong. Đều đã ăn nhiều ngày nước cháo như vậy, cảm nhận không ra mới là lạ.

Trần Thính Vân ngọc bội không gian cũng không phải hiếm lạ, nếu không phải thần thức hắn thâm hậu cũng có thể nhìn ra trên người Trần Thính Vân có dấu vết bị đoạt xá, chỉ là đan dược hệ thống thật sự quá hiếm lạ, cần thiết để tâm đến.

“Ân ân, đã biết, kinh nghiệm giang hồ không đủ, về sau còn cần chỉ giáo nhiều hơn.” Trần Thính Vân thụ giáo, vẫn là thế giới tu chân có rất nhiều pháp bảo quỷ dị, nàng vẫn là nên nghe nhiều một chút dân bản xứ nói.

“Tẩu tẩu!”

Vừa mở ra liền nhận được khuôn mặt tuấn tú Lâm Thừa Vũ đột nhiên nở rộ tươi cười, làm Trần Thính Vân phi thường mãnh liệt khắc sâu vào.

Trước một giây còn đối với Lâm Thừa Phong nơm nớp lo sợ, sau một giây đã bị Lâm Thừa Vũ tươi cười chói mắt, thật là làm phân tâm thật sự.

“Cầm trước .” Trần Thính Vân từ trong không gian lấy ra một bao chà bông đưa Lâm Thừa Vũ, sau đó liền đi phòng bếp làm cơm chiều.

Lâm Thừa Vũ quả nhiên dễ bị mua chuộc, một bao thịt heo bình thường không có linh khí gì còn đầy chất bảo quản đã khiến hắn thỏa mãn.

Ăn đến căng quai hàm, làm Lâm Thừa Phong nhìn thẳng lắc đầu.

Lâm Thừa Vũ sở dĩ đói nhanh là bởi vì đồ ăn bình thường không có cách nào thỏa mãn nhu cầu linh khí trong thân thể hắn.

Ăn ít một hai nắm linh gạo cũng chả sao, nhưng Lâm Thừa Vũ đói đến lợi hại như vậy, sợ là Trần nhị thẩm khinh người quá đáng ngược đãi thức ăn Lâm Thừa Vũ trong khoảng thời gian này.

Nghĩ tới đây, Lâm Thừa Phong trong lòng càng thêm hung ác.

“Đại ca?” Lâm Thừa Vũ nghi hoặc giương mắt, cho rằng ca ca là không vui vì bản thân không có chà bông ăn, rất là hào phóng mà phân một miếng thịt đưa cho Lâm Thừa Phong.

Đột nhiên không kịp phòng bị bị đệ đệ ngốc nhét một miệng thịt heo khô, Lâm Thừa Phong tâm tình tối tăm đã bị đánh tan.

Lâm Thừa Phong nhanh như vậy đã tạm thời chấp nhận Trần Thính Vân cũng là vì thấy Trần Thính Vân đem Lâm Thừa Vũ chiếu cố tốt.

Sau khi hắn khôi phục ý thức vẫn luôn dùng thần thức âm thầm quan sát, người thôn Trần Điền khi dễ tiểu ngốc tử Lâm Thừa Vũ như thế nào, Trần Thính Vân chiếu cố hai huynh đệ bọn họ một ngày ba bữa như thế nào, Lâm Thừa Phong trong lòng rất rõ.

Dựa theo tình hình ác liệt trong nhà bọn họ, Trần Thính Vân nếu có ác ý, hoàn toàn có thể đem hắn trọng thương không tỉnh gϊếŧ chết sau đó lừa Lâm Thừa Vũ chiếm giữ nhà, dù Lâm phụ trở lại cũng không tra ra.

Nhưng mà Trần Thính Vân cũng không có làm như vậy, lúc này mới làm Lâm Thừa Phong xem trọng nàng liếc mắt một cái.

Bị Lâm Thừa Phong xem trọng, Trần Thính Vân lúc này đang ở trong bếp rối rắm.

Nàng cũng không ngốc, lúc ở trong phòng bị hệ thống không tiết tháo chấn trụ, hiện tại cũng đã phục hồi tinh thần lại.

Lâm Thừa Phong nói hắn trước khi Kết đan không thể đυ.ng vào nữ sắc đã làm Trần Thính Vân không dễ chịu.

Lão tổ tông sẽ không muốn ăn nộn thảo* đi? Nàng còn nhớ rõ mình là thê tử của hắn……

* Thật sự mình cũng không biết nghĩa

Đại khái nộn: non; thảo: rau, cây

Rau mềm, dưa non?????

Bất quá Nguyên Anh mà nói, nếu có thiên phú đều cũng phải tốn mấy trăm năm?

“Hệ thống, là thật sao?” Trần Thính Vân một bên làm cơm chiều một bên khẽ meo meo hỏi hệ thống.

“Hắn là Kim Hỏa song linh căn, công pháp tu luyện quá cương mãnh nên không thể tiết khí nguyên dương quá sớm.” Giả chết đan dược hệ thống vậy mà trả lời Trần Thính Vân.

“Nếu hắn mấy trăm năm không Kết đan được chẳng phải là mấy trăm năm làm hòa thượng? thật đáng thương a.” Sau khi Trần Thính Vân chửi thầm xong sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Cái kia…… Cách xa như vậy , hắn sẽ không nghe thấy đi?” Xét thấy đan dược hệ thống có thuộc tính đào hố chôn người, Trần Thính Vân không thể không phòng bị.

“Trong vòng một dặm, tùy tu vi mà biến.” Một câu nói của hố cha hệ thống làm Trần Thính Vân bỗng nhiên sinh ra ý muốn mưu sát hệ thống.

Này hố cha hệ thống!

Lâm Thừa Phong mới là hệ thống thực sự đi!

------------

Edit: Kê Kê Mao Cầu