Pháo Hôi Xinh Đẹp Trọng Sinh Thành Vạn Người Mê

Chương 5

Lục Liên đứng trước phòng âm nhạc, những người xung quanh thì xì xào bàn tán.

"Cậu ta có phải đang chờ Túc Tân Tễ hay không?”

"Đã cự tuyệt cậu ta đến như vậy, còn dám đến đây, có phải muốn rước xấu hổ vào người hay không.”

"Một bộ dạng nghèo nàn, đương nhiên muốn liều mạng bám lấy đùi lớn này rồi.”

"Hì hì.”

Cậu coi như không nghe thấy, mở điện thoại ra xem tin nhắn đã được gửi đi chưa.

Cửa phòng âm nhạc mở, Túc Tân Tễ cùng Thẩm Mặc đi ra.

Sau khi nhìn thấy cậu, Túc Tân Tễ nhíu mày, sắc mặt càng thêm lạnh, Thẩm Mặc bên cạnh nhìn Túc Tân Tễ.

"Cậu đến đây để làm gì? Tôi nói không đủ rõ ràng à.” Túc Tân Tễ lạnh lùng nói.

"A Tễ." Thẩm Mặc lên tiếng cắt ngang hắn.

Kiếp trước, bởi vì tiếng A Tễ này, Lục Liên giống như người điên mà gào to, chỉ có cậu mới có thể gọi hắn là A Tễ, còn người khác thì không thể gọi.

Túc Tân Tễ chắn trước mặt Thẩm Mặc, đôi mắt hắn híp lại, uy hϊếp nói: "Làm cho rõ ràng, cậu mới là người khác.”

Lục Liên bị những người xung quanh cười to, cậu vô cùng xấu hổ, thống khổ, khổ sở, cảm xúc như điên nhưng lại không thể phát tiết.

Cậu nhếch khóe môi, khẽ cười nói: "Xin lỗi, tiết học tiếp theo của tôi là lớp âm nhạc, cho tôi đi qua.”

Lục Liên đi ngang qua hai người, đi vào trong phòng học lớn.

Thanh âm ồn ào bát quái của đám đông lại lớn hơn một chút.

Đôi mắt Túc Tân Tễ phát lạnh: "Chỗ này không thích hợp với cậu, cậu vẫn nên sớm trở lại nơi thuộc về cậu.”

"Tôi sẽ có một lớp học đánh giá cao âm nhạc, cậu nghĩ nhiều rồi." Lục Liên thần sắc nghi hoặc, cậu nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ: "Tôi biết cậu không còn là người trước kia, yên tâm, tôi đã nghĩ thông suốt, sẽ không quấn lấy cậu nữa.”

Trong mắt Túc Tân Tễ hiện lên một tia kinh ngạc, ngay cả chính hắn cũng không ý thức được cỗ cảm xúc đang nghẹn khuất này vì sao mà đến.

Lục Liên tiếp tục nói: "Nếu gia đình tôi cho tôi đi học, vậy tôi sẽ đi học thật tốt, sẽ không yêu cầu gì nữa, cậu yên tâm.”

Cậu nói xong và bước vào lớp học.

Túc Tân Tễ không biết vì cái gì, cảm giác tức giận trong ngực càng rõ ràng.

Không quấn lấy hắn nữa, đó là bởi vì cậu đã đổi mục tiêu?

Khi Lục Liên đi ngang qua, dấu vết mập mờ trên cổ cho thấy rằng có khả năng này.

Đôi mắt Túc Tân Tễ đen kịt thâm sâu, hắn ngẩng đầu, Kỳ Hòa Phong đi tới trước mặt, đối phương cười chào hỏi, sau đó đi vào.

Trong lớp âm nhạc, câu chuyện đã được truyền khắp nơi.

Kỳ Hòa Phong nằm sấp trên bàn ngủ bù, tối hôm qua về nhà, trong giấc ngủ toàn là bóng dáng Lục Liên, biểu tình e lệ phóng đãng của cậu, khóc bảo hắn đừng bắn nữa, bên trong cậu đều đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, chỉ ngẫm lại, đã làm cho máu trong người sôi trào.

Hơn nữa có thể làm cho Túc Tân Tễ khó chịu, vậy thật đúng là quá tốt.

Sau giờ học, Kỳ Hòa Phong gọi Lục Liên lại, đối diện với đôi mắt hoang mang của cậu, hắn có chút xấu hổ mở lời: "Cơ thể cậu như thế nào rồi?”

"Vẫn còn một chút đau." Lục Liên nhíu mày, tựa hồ đang chịu đựng đau đớn.

"Tôi giúp cậu xoa xoa một chút, buổi trưa đến phòng thay đồ của hồ bơi, tôi nghỉ ngơi ở đó.” Kỳ Hòa Phong như bị ma sai quỷ khiến nói.

"Ừm.” Lục Liên lộ ra một nụ cười thụ sủng nhược kinh: "Cám ơn cậu.”

Lục Liên tóc cắt ngắn một chút, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, khi cười rộ lên càng thêm tươi sáng, rất đáng yêu.

Kỳ Hòa Phong cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Buổi trưa, Lục Liên đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, phía sau đi theo mấy học sinh.

Cậu đi đến hồ bơi và một bàn tay sau lưng nhô ra, đẩy mạnh cậu về phía trước.

Trong nháy mắt, cậu rơi xuống hồ bơi, bọt nước rất lớn, cậu liên tục vẫy tay, đấu tranh hét lên: "Cứu ..."

Lục Liên chậm rãi chìm xuống dưới bể bơi, trong mặt nước màu lam xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, thiếu niên bơi đến bên cạnh cậu, nâng cậu lên.