Bùi Tư Niên vô cùng chán ghét với những hành động mang đầy tính chiếm hữu của Quân Nghiên, càng chán ghét tâm địa xấu xa luôn ghen tuông của cô.
“Đây là lời khuyên cuối cùng mà tôi dành cho cô, một người dù vẻ bề ngoài xinh đẹp động lòng người đến mức nào đi chăng nữa, mà mang một tâm hồn xấu xa, thì chỉ khiến người khác cảm thấy ghét bỏ mà thôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Bùi Tư Niên giận dữ hất tay Quân Nghiên, để lại những lời cắt đứt tình nghĩa hết sức tàn nhẫn và lãnh đạm rồi rời đi.
Quân Nghiên vốn định đuổi theo Bùi Tư Niên, nhưng cô lại bị những lời nói tàn nhẫn nào của hắn làm tổn thương sâu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt mà bất động tại chỗ, ngay cả dũng khí đuổi theo cô cũng không có, hắn nói cô xấu xa, nói nói cô ghê tởm, sẽ bị người đời ruồng bỏ…
Nhưng sau khi Bùi Tư Niên rời đi, hắn cảm giác rằng cơ thể mình có chút bất ổn, vừa rồi ở bữa tiệc hắn đã uống một chút rượu, bây giờ đầu hắn đang rất choáng váng, cơ thể lâng lâng, không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy cổ họng khô rát, toàn cơ thể đang dần nóng bừng lên.
Bùi Tư Niên nhanh chóng nhận thức được bản thân mình đã bị bỏ thuốc, trong lòng hắn chửi rủa một tiếng, đang chuẩn bị gọi điện thoại gọi cho trợ lý riêng của hắn đến đây, nhưng lại phát hiện ra lúc nãy vội vàng ra ngoài, di động đang ở trên người trợ lý.
Thuốc trong cơ thể đã bắt đầu phát huy tác dụng, một luồng nhiệt nóng ấm chạy dọc trên thân thể hướng xuống phần thân dưới của Bùi Tư Niên, Bùi Tư Niên ngày thường không gần gũi những người phụ nữ xinh đẹp, lại càng không xem trọng du͙© vọиɠ, bình thường hắn cũng hiếm khi dùng tay để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Từ trước đến nay hắn luôn khống chế du͙© vọиɠ rất gắt gao, mặc kệ bản thân hay người khác, hắn đều không muốn phát sinh ra những sự cố ngoài ý muốn, mặc dù vậy nhưng lúc này, hắn cũng đang cố gắng kiềm chế sự kích động bên trong cơ thể, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt từ trái dương của hắn, trượt vào xương quai xanh, cộng với cảnh tượng hắn đang kìm nén hơi thở dốc, hình ảnh ướŧ áŧ này tràn đầy sự quyến rũ gợi cảm đến cực độ.
Bùi Tư Niên dựa vào chút lý trí còn sót lại, hắn chuẩn bị tìm bừa một căn phòng nào đó, rồi tiến vào đó dùng nước lạnh để giúp bản thân tỉnh táo lại một chút ——
“Tư Niên!”
Một giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng chất chứa một tia ủy khuất vang lên, cuối cùng Quân Nghiên vẫn quyết định đuổi theo.