Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 8: Ta Chỉ Cần Một Đầu Cẩu

"Ngươi chính là Tần tiên sinh"?

Nhìn Tần Hiên, Mạc Vân Long đờ ra một lúc.

Này là tiên sinh gì chứ, căn bản chính là một tên tiểu tử lông tóc còn chưa mọc đủ.

“Còn không nhanh lại đây bái kiến!”

Mạc Vân Nghị thấy mạc Vân Long đứng phát ngốc, ra lên tiếng trách mắng.

Mạc Vân Long bừng tỉnh, hắn khinh thường quét mắt nhìn Tần Hiên một cái, nói:

“Nghị ca, anh cũng không thể đùa lớn như vậy a!”

Hắn lớn hơn Mạc Vân Nghị hai tuổi, lại gọi Mạc Vân Nghị một tiếng "ca", toàn bộ Mạc gia ai chẳng biết, Mạc Vân Nghị đi theo bên cạnh Mạc lão từ nhỏ, ngay cả con trai con gái Mạc gia cũng không dám nổi giận với Mạc Vân Nghị.

Đối với chuyện đem sản nghiệp giao cho tên tiểu tử trước mặt này, Mạc Vân Long không phục.

Thân là lão đại Tĩnh Thủy, trong xương tủy có sẵn bản tính kiêu ngạo và hung dữ, mấy năm nay, người chết trong tay hắn cũng không ít. Bảo hắn đem sản nghiệp mình quản lý hơn mười năm giao cho một tên tiểu tử mười bảy, mười tám tuổi như vậy, hắn tuyệt đối không cam lòng

Cho dù là do Mạc lão tự giao xuống!

“Làm càn!”

Mạc Vân Nghị giận dữ, hắn biết rõ thực lực Tần Hiên.

Đây là một vị nội kình võ giả, ngay cả Mạc lão cũng không địch lại, Mạc Vân Long lại dám bất kính với hắn?

Tần Hiên giơ tay, ý bảo Mạc Vân Nghị đừng lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Ngươi chính là lão đại Tĩnh Thủy, Mạc Vân Long?”

“Vậy thì sao?”

Mạc Vân Long trầm mặt, lãnh đạm nói: “Tuy rằng ta không biết Mạc lão nghĩ thế nào, nhưng muốn ta đem Tụ Vân Hiên này chuyển giao cho ngươi, chuyện này không có khả năng!”

Tần Hiên nhàn nhạt cười, cũng không thèm để ý.

Đôi mắt hắn nhìn về phía mạc Vân Long, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta không cần ngươi giao cho ta, ta chỉ cần một con chó tới giúp ta xử lý sản nghiệp Tĩnh Thủy !”

“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì?”

Mạc Vân Long còn chưa phản ứng, Trương Hổ đã nổi giận đùng đùng, nếu không phải Mạc Vân Long chưa lên tiếng, hắn sẽ trực tiếp phế đi tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này.

“Ta nói, ta cần một con chó!”

Tần Hiên cười nhạt, thong thả ung dung nói.

“Dám nhục mạ Long ca, ta đánh chết ngươi!”

Lần này, Trương Hổ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, trực tiếp xông tới, muốn giáo huấn tên gia hỏa dám nhục mạ Mạc Vân Long.

Dù sao, Mạc Vân Long cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Một quyền đánh ra, mang theo tiếng gió, trực tiếp hướng về mặt Tần Hiên.

Bụp!

Tần Hiên không nhúc nhích, hắn vươn tay nắm chặt cú đấm của Trương Hổ.

Trương Hổ biến sắc, hắn chỉ cảm thấy tay mình như bị một cái gọn kìm khóa lại, cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không thể nhúc nhích.

Răng rắc!

Ngay sau đó, tay Tần Hiên hơi dùng sức, sắc mặt Trương Hổ trở nên tái nhợt, gầm nhẹ một tiếng, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Xương bàn tay của hắn không biết bị gãy đi mấy cái, lực lượng khủng bố như vậy thực sự được sở hữu bởi người thiếu niên trước mắt.

Sao có thể?

Trương Hổ có chút khó tin, hắn cũng không phải người thường, từ nhỏ đã tập võ, bình thường dễ dàng hạ một lúc bảy tám người, hiện tại lại bị một tên tiểu tử phế đi bàn tay?

Tần Hiên hờ hững, chậm rãi phun ra một chữ: “Cút!”

Bưng tay phải của mình, Trương Hổ mặt đầy mồ hôi, mặt trắng như giấy, trên cái đầu trọc cũng nổi đầy gân xanh, nhìn dị thường khủng bố.

“Không nghĩ tới ngươi cũng biết võ!”

Mạc Vân Long trong lòng càng giận, Tần Hiên vừa đến liền vũ nhục hắn không nói, hiện giờ còn đả thương người của hắn.

Cho dù là người do Mạc lão lên tiếng thì sao chứ? Hắn Mạc Vân Long vì Mạc gia cố gắng nhiều năm như vậy, đây là đãi ngộ hắn đáng được nhận?

Huống chi, là lão đại Tĩnh Thủy, chỉ cần hắn tùy tiện nói một câu, ai mà không dám cho hắn mặt mũi? Hôm nay lại bị một tên tiểu tử đến cửa nhà khi dễ, chuyện này mà có thể nhịn, hắn cũng không phải là Mạc Vân Long.

Ba một cái, một họng súng đen như mực chỉ thẳng phía Tần Hiên.

“Mạc Vân Long, ngươi muốn làm gì?”

Mạc Vân Nghị vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng, không khỏi tức giận

“Nếu hôm nay ngươi động đến một cộng lông của Tần tiên sinh, ngày mai Mạc lão sẽ đích thân đập chết ngươi!” Mạc Vân Nghị phẫn nộ quát, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh

Đây là khách quý của Mạc lão, đừng nói là Mạc Vân Long, ngay cả hắn cũng không dám có chút bất kính, hiện giờ Mạc Vân Long lại muốn gϊếŧ Tần Hiên?

“Không sao!”

Tần Hiên giơ tay, cười nhạt, “Ngươi cho rằng, bằng vào ngươi có thể đã thương ta? Thật nực cười!”

“Tiểu tử, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Mạc Vân Long gầm nhẹ, hai mắt đỏ bừng, hai nữ nhân bên cạnh đã sớm sợ tới mức run bần bật

“Nổ súng đi, không nổ súng, ngươi ngay cả chó cũng không bằng!” Tần Hiên như cũ thần sắc bình tĩnh, hắn mỉm cười, tự mình lấy một cái ghế dựa và mâm đựng trái cây, lột vỏ quả nho rồi cho vào miệng nhai.

“Muốn chết!”

Mạc Vân Long trong mắt hiện lên một mạt điên cuồng, hung tính trong xương tủy đều bị kích phát ra.

Đoàng!

“Ngươi dám!”

Mạc Vân Nghị rống to, nhưng đã quá muộn.

Viên đạn phá không, xông thẳng đến trán Tần Hiên, cả căn phòng một mảnh yên lặng

Thậm chí ngay cả Mạc Vân Long cũng cứng lại, hắn lúc này trong lòng hối hận vạn phần, chỉ vì tức giận nhất thời mà gϊếŧ người Mạc lão dặn dò, chuyện này thế nào hắn cũng phải cho Mạc lão một cái công đạo.

Cho dù hắn là chi thứ Mạc gia , Mạc lão cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đồng tử co chặt, khó tin nhìn Tần Hiên.

Hai ngón tay như bạch ngọc xuất hiện trước mắt bọn họ.

Tần Hiên một tay cầm nho, một cái tay khác vươn hai ngón tay, một viên đạn đồng vừa vặn bị kẹp giữa hai ngón tay.

Trong phòng, yên lặng như chết.

Mạc Vân Nghị,Trương Hổ, Mạc Vân Long cùng hai nữ nhân kia, đều là một bộ dạng như thấy quỷ.

Lại có người có thể chỉ dùng hai ngón tay liền kẹp lấy viên đạn, đây là đang đóng phim điện ảnh sao?

Leng keng một tiếng, viên đạn rơi xuống đất, Tần Hiên lại nhàn nhã lột vỏ một quả nho cho vào miệng.

“Ta nói, ta chỉ cần một con chó, không biết Mạc Vân Long ngươi có muốn làm hay không!” Tần Hiên vừa ăn nho vừa nói, hắn lại cầm lấy một quả nho khác, nhìn như rất thích hương vị quả nho

Mạc Vân Long sớm đã bị dọa ngây người, người thiếu niên trước mặt này lại có thể cản súng?

Nếu muốn gϊếŧ hắn, hắn có cách gì có thể ngăn cản?

Trong nháy mắt, Mạc Vân Long như rơi vào hầm băng, cả người phát lạnh, nội tâm bên trong vô cùng sợ hãi.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu, Mạc lão vì sao đem sản nghiệp Tĩnh Thủy giao cho thiếu niên này.

Mạc Vân Long cúi đầu, đột nhiên quỳ xuống đất nói: “Mạc Vân Long, nguyện ý làm…… làm một con chó của Tần tiên sinh!”

Hắn đầy mặt sợ hãi, lại không có vẻ tức giận.

Hắn không làm, người thiếu niên này sao có thể tha thứ cho hắn? Đến lúc đó, mất đi đâu chỉ sản nghiệp Tĩnh Thủy, ngay cả mạng cũng không còn.

Huống chi, nếu hắn không đáp ứng, Mạc lão cũng sẽ không tha cho hắn.

Nghĩ đến đây, Mạc Vân Long đầu cúi thấp càng thêm thấp, cũng càng thêm sợ hãi.

"Một con chó mà thôi, cũng không phải thật sự làm chó. Cho dù tự mình leo cao đến đâu, cũng chỉ là một con chó của Mạc gia, hiện giờ bất quá là đổi một chủ nhân khác mà thôi.’ Mạc Vân Long cười khổ

Hắn ngẩng đầu, nói: “Ta nguyện ý làm một con chó của Tần tiên sinh!”

Tần Hiên thản nhiên lột vỏ quả nho, sau đó thong thả đem quả nho ném vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt, làm hắn vừa lòng gật đầu.