Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 7: Tụ Vân Hiên

Mãi cho đến khi Tần Hiên rời đi, ba người lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn nhau không nói gì.

“Tiểu Nghị!”

Mạc Tranh Phong đột nhiên, nói: “Mạc gia chúng ta ở Tĩnh Thủy có sản nghiệp nào không?”

Mạc Vân Nghị ngẩn ra, hắn vội nói: “Có mấy chỗ!”

“Đem tất cả sản nghiệp này, toàn bộ giao cho Tần tiên sinh!” Mạc Tranh Phong chậm rãi nói: “Mặt khác, chìa khóa căn biệt thự này, ngày mai cũng giao cho Tần tiên sinh đi!”

“Gia gia!”

Mạc Thanh Liên kinh hô, khẽ che môi hồng.

Hòn ngọc Tĩnh Thủy này chính là hơn 3000 vạn, gần 4000 vạn rồi

Giá trị là một chuyện, nhưng đây là chỗ ở của Mạc gia tại Tĩnh Thủy, lại giao cho người thiếu niên kia ư?

Không chỉ vậy còn thêm mấy sản nghiệp của Mạc gia ở Tĩnh Thủy, lúc này Mạc Tranh Phong giao ra gia sản hàng trăm triệu.

Những gia sản này đối với Mạc gia cũng không tính là gì, nhưng tặng không cho người ta, này cũng....

Mạc Tranh Phong cười, vuốt đầu Mạc Thanh Liên, ánh mắt nhìn xuống Minh Tâm Hồ, ý vị sâu xa.

“Thanh Liên, cháu có biết một vị nội kình võ giả đại biểu cái gì không?"

Mạc Thanh Liên nói: “Võ đạo đại sư, thế gia chi bổn!”*

(* Thế gia chi bổn: gốc rễ của thế gia danh tộc)

Nội kình võ giả ở võ đạo giới đã xem như cao thủ hiếm thấy, như gia gia nàng Mạc Tranh Phong. Nếu không có Mạc Tranh Phong là nội kình võ giả, cũng không có khả năng chống đỡ Mạc gia phát triển đến mức này.

Đây mới là nội tình chân chính của thế gia, có người có tài sản trăm triệu nhưng không có cao thủ bảo hộ, tính mạng cũng là bấp bênh, gia tài hàng tỉ tùy lúc đều có thể đổi chủ.

“Vậy cháu cũng biết, một vị nội lực võ giả lại đại biểu cái gì?”

Mạc Tranh Phong cười, đôi mắt hắn càng thâm thúy hơn.

“Võ đạo tông sư, đủ để trấn một vùng, quét ngang một tỉnh, khai tông lập phái, vạn người kính ngưỡng!” Mạc Thanh Liên tiếp tục nói, nàng có chút mê hoặc, không biết Mạc Tranh Phong có ý gì

Mạc Tranh Phong cười, tinh quang trong mắt sáng lên, dấy lên một tia chí khí, như trẻ hơn mười tuổi.

“Ta nói cho cháu biết!”

“Nếu Lăng Thủy Quyết hoàn chỉnh, sinh thời ta nhất định có thể ngưng tụ nội lực, trở thành võ đạo tông sư! Không chỉ có như thế, phàm là người Mạc gia ta có thiên tư, đều có hy vọng lúc sinh thời ngưng tụ nội lực.” Giọng Mạc Tranh Phong vô cùng nghiêm trọng, nói: “Cháu phải nhớ kỹ, một vị võ đạo đại sư, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống trăm năm, mà một vị võ đạo tông sư, lại có thể bảo hộ gia tộc hai trăm năm sừng sững không ngã.”

“Tần tiên sinh nếu có thể tu bổ Lăng Thủy Quyết hoàn chỉnh, đừng nói là hơn trăm triệu tài sản này, cho dù là 1 tỷ, có thể coi là gì?”

Mạc Thanh Liên bừng tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập khϊếp sợ.

Một người võ đạo tông sư, quả thực chính là chúng sinh long tượng, vạn người kính ngưỡng.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu, Mạc Tranh Phong vì sao làm như vậy.

Như vừa nói, tài sản trăm triệu so với Lăng Thủy Quyết hoàn chỉnh đúng là nhẹ như lông hồng.

Nếu Mạc Tranh Phong nhờ vào đó ngưng tụ nội lực, Mạc gia ở Lâm Hải, ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ?

……

Minh Tâm Hồ, Tần Hiên tìm một chỗ yên lặng, lẳng lặng tu luyện.

Thời gian trôi qua, mặt trời đã lên cao, một lần tu luyện là mấy giờ.

Mặc dù linh lực trong cơ thể biến hóa cũng không rõ ràng, nhưng Tần Hiên cũng không vội, con đường tu chân vốn không phải là ngày một ngày hai. Cần phải tích lũy qua năm tháng, như nước chảy đã mòn, mới có thể tìm kiếm tiên đạo mờ ảo.

Đột nhiên, lỗ tai Tần Hiên khẽ run, chậm rãi mở mắt ra

“Tần tiên sinh!” Mạc Vân Nghị đi tới, cung kính gọi

“Chuyện gì?” Tần Hiên biểu tình đạm mạc, có chút không vừa lòng.

Hắn không thích khi tu luyện bị người khác quấy nhiễu, chỉ tiếc nơi này là Minh Tâm Hồ, nếu có một chỗ ở gần đây, cũng không đến mức bị động như vậy

Dường như nhận ra Tần Hiên không thích, Mạc Vân Nghị trán đổ mồ hôi lạnh.

“Đây là Mạc lão bảo ta giao cho Tần tiên sinh ngài!” Mạc Vân Nghị căng da đầu, mỉm cười đưa cho Tần Hiên một phần văn kiện và chìa khóa.

“Đây là?”

Tần Hiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc.

“Đây là Tụ Vân Hiên, Hàm Thủy Lâu Các, Quán bar TK và thủ tục chuyển nhượng.” Mạc Vân Nghị thấp giọng nói: “Còn có chìa khóa của Hòn Ngọc Tĩnh Thủy.”

“Ah!”

Tần Hiên khẽ gật đầu, hắn đem đồ vật thu hồi, thản nhiên tiếp nhận.

Mạc Vân Nghị cẩn thận ngẩng đầu nhìn lén Tần Hiên, phát hiện Tần Hiên vẻ mặt lạnh nhạt, không dao động chút nào, trong lòng không khỏi thất kinh.

Đây chính là hơn trăm triệu tài sản, Tần Hiên vậy mà không có chút rung động nào?

Chỉ bằng tâm thái này, e rằng người thường không có được.

“Cũng tốt, nếu như vậy, ngươi dẫn ta đi xem một chút!” Tần Hiên nhàn nhạt nói.

Sản nghiệp Mạc gia ở Tĩnh Thủy có thể làm hắn động tâm sao? Hắn là Thanh Đế, vạn dặm Tiên giới đều bị hắn đạp dưới chân, huống chi là những thứ này

Bất quá có thêm mấy sản nghiệp này, Tần Hiên cũng có thể thêm một ít tài lực. Hắn muốn mau chóng tăng lên cảnh giới, ở Hoa Hạ, tiền là không thể thiếu.

“Được rồi, Tần tiên sinh mời đi bên này!” Mạc Vân Nghị vui mừng, vội vàng dẫn đường cho Tần Hiên

Lần này, hắn không lái Audi, mà là một chiếc BMW X6 hàng đầu, bên trong êm ái, ngồi lên thực thoải mái

“Mấy chỗ sản nghiệp này, nơi nào quan trọng?” Tần Hiên chậm rãi nói.

“Những sản nghiệp này đều do Mạc Vân Long một người ở chi thứ quản lý, thông thường hắn đều ở Tụ Vân Hiên!” Mạc Vân Nghị thành thật trả lời.

Mạc Vân Long!?

Tần Hiên nhớ lại, hắn nhớ rõ cái tên này, là lão đại cả hai giới hắc bạch nổi danh ở Tĩnh Thủy.

Nghe nói, ngay cả các quan lớn trong thành phố cũng không dám trêu chọc hắn ta, đã từng có một vị cục trưởng đắc tội hắn, hôm sau thi thể liền nổi lên trên Minh Tâm Hồ

“Thì ra là hắn, khó trách!” Tần Hiên khẽ gật đầu, lại là người Mạc gia, khó trách không kiêng nể gì.

Dọc theo đường đi, Tần Hiên không nói lời nào, Mạc Vân Nghị cũng không dám quấy nhiễu.

Mãi cho đến Tụ Vân Hiên, Mạc Vân Nghị lúc này mới nhỏ giọng cẩn thận nói: “Tần tiên sinh, tới rồi!”

“Ừm!”

Tần Hiên gật đầu, đi xuống xe, cùng Mạc Vân Nghị đi vào Tụ Vân Hiên.

Trên tầng cao nhất của Tụ Vân Hiên , trong một văn phòng xa hoa, một gã hai tay xăm hình rồng hung hãn đang hút thuốc, cạnh hai bên có hai nữ tử xinh đẹp đang ôn nhu xoa bóp.

“Long ca, Mạc gia rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Nhiều sản nghiệp như vậy, liền giao cho người khác?” Một nữ tử trong đó õng ẹo nói, hai mắt phiếm hồng

Mạc Vân Long một tay luồn vào trong sườn xám của người phụ nữ, tùy ý đùa bỡn, làm cho nàng thở gấp liên tục.

“Hừ, ta làm sao biết!” Mạc Vân Long sắc mặt có chút thâm trầm, hắn xử lý tài sản mười mấy năm, hiện tại vô cớ giao cho người ngoài, ai mà cam tâm được.

“Cục cưng đừng lo lắng, chỉ là một tên tiểu tử, ta dùng chút thủ đoạn là có thể đem hắn đuổi đi.” Mạc Vân Long hắc hắc cười nói, không kiêng nể gì sờ soạng người nữ tử

“Nhưng…… Kia dù sao cũng là Mạc lão giao phó xuống……” Nữ tử vừa thở gấp vừa nói.

“Ai u!” Nữ tử bỗng nhiên bị đau sắc mặt trắng bệch, Mạc Vân Long dùng sức bóp bộ ngực cao ngất của nàng, sắc mặt trầm như nước.

“Cái này ta biết, không cần ngươi nhắc nhở!”

Vừa dứt lời, một gã tráng hán đầu trọc cao 2m đẩy cửa ra.

“Long ca!” Tráng hán cung kính nói.

“Có chuyện gì?” Mạc Vân Long vẻ mặt không tốt.

“Mạc Vân Nghị tới, còn mang theo một người trẻ tuổi!” Tráng hán vội vàng nói, đối với Mạc Vân Long rất là kính sợ

Hắn là thủ hạ đắc lực dưới trướng Mạc Vân Long, tên là Trương Hổ, từ nhỏ đã bái cao nhân học võ, sau lại rời núi đánh cho mấy người tàn phế, may mắn được Mạc Vân Long cứu, vẫn luôn đi theo Mạc Vân Long làm thủ hạ.

“Tới nhanh như vậy?” Mạc Vân Long cả kinh, cũng không màng đến hai nữ nhân bên cạnh, trực tiếp đứng lên, nói: “Còn không nhanh đi nghênh đón?”

“Rõ!” Trương Hổ vừa muốn quay đầu.

“Không cần, ta đến rồi!”

Một âm thanh nhàn nhạt vang lên, Mạc Vân Long hơi biến sắc.

Chỉ thấy một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi ở phía trước, Mạc Vân Nghị cung kính theo sau, theo thứ tự tiến vào phòng.